Chương trước
Chương sau
Khấu Tranh và Khấu Miễn cũng ý vị thâm trường quét mắt nhìn hắn, hai người dĩ nhiên biết mình cũng bị lão Nhị xếp đặt, nhưng có một số việc chỉ có thể để trong lòng, không thể vạch mặt, nếu không chọc giận lào gia tử cũng đừng ai có thể sống khá giả, chuyện phản cảm nhất của lão gia tử chính huynh đệ bọn họ bất hòa.

- Nhị đệ, Tam đệ, các ngươi hàn huyên đi.

Lão Đại Khấu Tranh gật đầu ra hiệu, cũng xoay người rời đi.

Không khí có gì đó kỳ lạ. Khấu Cần cũng không muốn lưu lại, sau đó cũng cáo từ.

Đợi đến khi mọi người đều rời đi, Khấu Văn Lam có chút tức giận nói:

- Cha, Nhị bá rút cuộc có ý gì?

Khấu Cần lạnh nhạt nói:

- Càn rỡ! Ta dạy ngươi làm sao? Có loại tiểu bối ở sau lưng nói trưởng bối như vậy sao? Huống chi Nhị bá ngươi cũng không nói sai, lần này dù sao cũng là phụ chúng ta tử ẩn giấu tư tâm. Ngươi có cái gì tức giận sao? Hắn đã khoan hồng độ lượng không truy cứu, nếu ngươi còn gây chuyện nữa chính là tự tìm phiền toái cho mình. Được rồi, chuyện đã qua. Có cái gì bất mãn thì để trong bụng, gặp lại Nhị bá ngươi thì làm đủ những việc một tiểu bối nên làm, nếu dám có chút vô lễ, ta cắt đứt chân ngươi, đi xuống đi!

Phủ đệ Doanh Thiên Vương, trong hậu viên, bên trong làn sương mịt mờ, Doanh Cửu Quang Doanh Thiên vương ngồi một mình trước bàn cờ chậm rãi hí khúc Liên Hoa Lạc, trên bàn cờ hắc bạch phân minh. Nhưng không có đối thủ, chính là tự mình đánh cờ với mình.

Một lão phụ nhân đi tới chính là lão bộc bên cạnh hắn, cũng là quản gia Tả nhi của Thiên Vương phủ.

Tả nhi ở bên cạnh hắn nhẹ giọng gọi khẽ:

- Vương gia!

Doanh Cửu Quang do dự ánh mắt không rời bàn cờ, thuận miệng nói:

- Chuyện gì?

Tả nhi nói:

- Phía ngoài có tiêng gió nói, Ngưu Hữu Đức là đệ tử Hỏa Tu La!

- Hỏa Tu La...

Sau khi Doanh Cửu Quang do dự trở về chỗ cũ, hai mắt bình tĩnh trong nháy mắt trừng lớn mấy phần, có chút xúc động quay đầu lại nhìn:

- Tin tức xác định chưa?

Tả nhi:

- Cũng không biết từ đâu xuất hiện tin tức này, không cách nào xác nhận.

Ánh mắt Doanh Cửu Quang lóe lên, da thịt trên mặt co quắp, đập tay vỗ xuống bàn cờ, bỗng nhiên dựng lên, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Thanh chủ, Phá Quân, khinh người quá đáng! Bọn họ hiển nhiên đã sớm biết lai lịch của Ngưu Hữu Đức, cho nên mới không có sợ hãi đưa Ngưu Hữu Đức vào Thái C ổ tử địa cho ta một khai báo, quả thực là biển lão phu thành kẻ ngu đùa bỡn, cực kỳ ghê tởm!

Tay kia nắm mấy con cờ bóp chặt cót két.

Khi mấy con cờ sắp bị bóp nát, bàn tay hắn lại đột nhiên buông lỏng, trầm ngâm nói:

- Ngưu Hữu Đức sống sót từ Thái Cổ tử địa đi ra… Xem ra không có lửa làm sao có khói. Ngưu Hữu Đức tám chín phần thật sự là đệ tử của Hỏa Tu La, nói như vậy cũng thật đáng tiếc.

Tả nhi không biết hắn đang ám chỉ phương diện nào:

- Đáng tiếc?

Doanh Cửu Quang khẽ vuốt cằm:

- Nhân tài hiếm có! Sớm biết như vậy ban đầu đã tác hợp cho hắn và Như Y thành đôi, nhưng nếu Thanh chủ coi trọng Như Y cũng không có cách nào. Tả nhi, ngươi cảm thấy trong đám cháu gái của ta người nào có tướng mạo xuất chúng?

Tả nhi sửng sốt, đại khái đoán được tâm tư của hắn, chẳng qua lời này khó nói, cười nói:

- Cháu gái của Vương gia dĩ nhiên người nào tướng mạo cũng đẹp.

Doanh Cửu Quang cười ha hả, biết nàng khó nói, khoát tay áo nói:

- Ta xuất thân hèn kém, há có thể không biết thế đạo nhân tình, một đám nha đầu được nuông chiều từ bé, làm sao có thể tướng mạo đều tốt, không điêu ngoa ương ngạnh là cám ơn trời đất rồi, ngươi không muốn nói ta cũng không miễn cưỡng, như vậy đi, chuyện này giao cho ngươi phí tâm, chọn một người xuất sắc hơn một chút, tận lực chọn ra người có thể làm cho Ngưu Hữu Đức động tâm hài lòng.

Tả nhi biết hắn muốn kết thành thông gia, nhắc nhở:

- Vương gia, trước kia ở ngự viên hắn đã náo như vậy, làm như vậy có thích hợp không?

Doanh Cửu Quang tiện tay ném mấy con cờ trên tay trở về bàn cờ làm mấy con cờ nhảy loạn bùm bùm cách cách một trận:

- Có thể bỏ đệ tử Hỏa Tu La vào trong túi, một chút mặt mũi có coi là gì, đến khi nào cháu rể của ta quỳ lạy gọi lào phu là gia gia, tất cả thể diện gì đó đều có thể lấy trở về. Đúng rồi, thông báo cho người phía dưới, đừng không mở to mắt nhảy loạn.

Tả nhi hiểu ý tứ của hắn, Ngưu Hữu Đức còn sống sót từ Thái Cổ tử địa đi ra, phía dưới Doanh gia nhất định là có người nhảy ra biểu hiện, gật đầu nói:

- Lão nô hiểu.

Phủ đệ Hạo Thiên vương liên tục bị mưa phùn bao phủ, dưới mái vòm đẹp đẽ tinh xảo, Hạo Đức Phương Hạo Thiên Vương một thân hoa phục chắp tay dựa vào lan can, ánh mắt lộ ra như có điều suy nghĩ, gật đầu nói:

- Cái này giải thích thông rồi, ta nói dưới lực bảo vệ của Phá Quân tại sao lại đáp ứng để cho tiểu tử kia đi vào Thái Cổ tử địa, xem ra trong lòng Thanh chủ đã sớm hiểu rõ, tiểu tử kia có thể còn sống từ Thái Cổ đi ra ngoài chính là chứng minh. Lão Tô, đệ tử của Hỏa Tu La, nếu như tương lai có thể có một nửa bản lành của Hỏa Tu La, đó cũng là một đại trợ lực, ta muốn chiêu dụ, nhưng người muốn chiêu dụ sợ rằng không chỉ có một mình nhà ta, ngươi cảm thấy làm sao có thể chiếm được tiên cơ?

Lão Tô chính là phụ nhân xinh đẹp ăn mặc giả trang nam bên cạnh, tên là Tô Vận, là quản gia của Thiên Vương phủ, không giống với những quản gia của Thiên Vương phủ khác. Tô Vận không phải là người hầu của Hạo gia, Hạo Đức Phương cũng luôn luôn tôn kính nàng. Nói chính xác, Tô Vận là hồng nhan tri kỉ của Hạo Đức Phương, hai người từng có một đoạn tình yêu vui buồn lẫn lộn, chẳng qua trên đời này có tình nhân chưa chắc có thể trở thành thân thuộc. Dưới cơn càn quét của đại thế, cho dù là Hạo Thiên Vương năm đó cũng có rất nhiều tình thế bất đắc dĩ mà cưới một người khác, người vợ trước khi chết vẫn canh cánh trong lòng một chuyện không chịu nhắm mắt. Hạo Đức Phương không giải thích được, nhưng Tô Vận lại hiểu được, Tô Vận từng thề tại chỗ cả đời này sẽ không lấy Hạo Đức Phương, như vậy mới khiến phu nhân Hạo Đức Phương nhắm mắt ra đi.

Từ đó về sau, Tô Vận vẫn luôn giữ khoảng cách đúng mực với Hạo Đức Phương, cho dù cả đời làm bạn, cũng chưa từng vượt qua nửa bước, trái lại còn chủ động thu xếp hôn sự cho Hạo Đức Phương, còn Hạo Đức Phương sau chuyện đó mặc dù có nạp thiếp, nhưng cả đời cũng không tái giá nữa, vị trí chính thất phu nhân vẫn để trống.

Τô Vận trầm ngâm nói:

- Mấu chốt của vấn đề là ở chỗ Thanh chủ đã biết lai lịch của hắn, có dễ dàng buông tay không?

Hạo Đức Phương:

- Chuyện này có thể phải thao tác, ta muốn kết quan hệ thông gia, ngươi thấy như thế nào?

Tô Vận yên lặng thở dài nói:

- Chúng ta cũng không có nhược điểm gì khống chế được hắn, hiện giờ cũng chỉ có phương pháp kết thành thông gia mới có thể cài chốt được hắn, đây là phương pháp xử lí ổn thỏa nhất, cho dù như vậy chắc chắn phải hi sinh một nữ nhi của Hạo gia. Vương gia đã suy nghĩ sẽ chọn người nào chưa?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.