Chương trước
Chương sau
Hoàng Phủ Đoan Dung bước nhanh tới cửa động, ngẩng đầu nhìn hướng bầu trời đêm, trăng sáng vằng vặc, trong miệng lầm bầm:

- Nha đầu, hi vọng mẹ suy đoán sai, nếu không đêm hôm khuya khoắt lén lén lút lút đi gặp gỡ nam nhân trong núi, ngươi kêu mẹ làm sao chịu nổi?

Quay đầu lại phân phó.

- Hỏi kỹ vị trí đi!

Lưu ma ma lập tức lấy tinh linh ra liên lạc, sau khi hỏi rõ kết quả liền cặn kẽ thông báo tình huống.

Hoàng Phủ Đoan Dung:

- Sai người từ từ vây lại. Không cho một người nào rời khỏi!

- Vâng!

Lưu ma ma đáp ứng, lại lấy ra một tỉnh linh khác chuẩn bị bô trí, ai ngờ Hoàng Phủ Đoan Dung không biết nhớ ra cái gì, lại bổ sung:

- Đợi một chút. Báo cho người theo dõi, không nên tới quá gần, không có mệnh lệnh của ta bất cứ người nào cũng không được hành động thiếu suy nghĩ.

Dù sao cũng là việc xấu trong nhà bất tiện lộ ra ngoài. Vạn nhất nữ nhi thật sự đang làm chuyện mờ ám gì đó, một đám người xông vào phá vỡ, danh tiếng của nữ nhi cũng sẽ bị phá hủy, người làm mẫu thân như nàng phải suy nghĩ điểm này.

Nhưng để phòng ngừa “gian phu” chạy thoát, nàng lại bổ sung thêm một câu:

- Nếu như phát hiện có người bỏ chạy, lập tức ngăn lại, cần phải làm rõ là ai! Tóm lại không có mệnh lệnh của ta, bất cứ người nào cũng không được tự tiện xông vào!

Lưu ma ma đợi trong chốc lát, thấy nàng không bổ sung nữa, lúc này mới đáp ứng bố trí.

Đợi không tới nửa canh giờ, nhận được hồi đáp. Lưu ma ma thông báo:

- Đại chưởng quỹ. Người đã bố trí như phân phó của ngài rồi!

Hai người lập tức trước sau nhảy xuống sườn núi ở trong bóng đêm bám sát vào dãy núi nhanh chóng bay về phía núi rừng Đông thành.

Không bao lâu, Lưu ma ma rơi xuống bờ hồ, còn Hoàng Phủ Đoan Dung một mình bay qua hồ xông thẳng vào bên trong vườn lê.

- Người nào?

Trên đỉnh núi phía sau vườn truyền đến một tiếng quát chói tai, là thanh âm của Diêm Tu.

Trên giường bên trong nhà, đôi cẩu nam nữ đang kịch liệt quấn chặt lấy nhau nhất thời cứng đờ, Hoàng Phủ Quân Nhu quay đầu nhìn Miêu Nghị, tiếng quát của Diêm Tu đối với hai người thật sự là đủ kinh hồn.

Diêm Tu từ trên đỉnh núi lướt xuống, lắc mình rơi xuống một cây đại thụ trong vườn, ngăn cản Hoàng Phủ Đoan Dung bay tới phía trước.

Ánh mắt sắc bén của Hoàng Phủ Đoan Dung quét qua Diêm Tu không dừng lại, mà trực tiếp quăng về hướng phòng ngủ phía sau. Đầu tiên nàng nhìn thấy Diêm Tu vừa mới từ trên núi bay xuống, tiếp theo không cho rằng Diêm Tu là “gian phu”. nàng tin tưởng nữ nhỉ mình còn chưa đên mức hạ thấp tiêu chuẩn đến mức này, có thể tìm lão già họm hẹm như người chết làm nhân tình.

- Quân Nhu, mẹ đã phái người vây quanh vùng này rồi, không ai rời đi được!

Hoàng Phủ Đoan Dung làm phép tụ âm, quát giữa đất trời.

Mẹ? Vừa nghe thấy danh xưng này, Diêm Tu có chút im lặng quay đầu nhìn về phía đại môn của phòng ngủ, hắn ở trên núi nhìn thấy rất rõ, thấy đại nhân ôm chưởng quỹ Hoàng Phủ Quân Nhu của Quần Anh hội quán vào phòng ngủ. Biết đại nhân đang lén lút giấu phu nhân ngoại tình.

Hiện tại đột nhiên toát ra một người tự xưng là “mẹ”, chăng lẽ là mẹ Hoàng Phủ Quân Nhu chạy tới bắt kẻ thông dâm?

Toát mồ hôi! Hắn không khỏi toát mồ hôi thay đại nhân, hắn dĩ nhiên sẽ không chạy đến chỗ phu nhân nơi tố cáo, nhưng nếu chuyện này vạn nhất truyền tới tai phu nhân, vậy thì phiền toái lớn rồi, trong nhà phu nhân là người có quyền quyết đinh.

Trên giường bên trong nhà Hoàng Phủ Quân Nhu đang đổ mồ hôi đầm đìa thiếu chút nữa bị hù dọa đến hồn phi phách tán, “nhà hứng” gì đó cũng bị mất sạch, giọng nói run rây.

- Là mẹ ta!

Nàng có chút nghĩ không ra, mẹ không phải là đã đi rồi sao? Thậm chí đi được mấy ngày rồi, làm sao lại xuất hiện ở chỗ này?

- A!

Miêu Nghị nghẹn tiếng kinh hô, cũng chưa đến mức bị hù dọa đến hồn phi phách tán.

Tình hình trên giường nhất thời thú vị vô cùng, hai người tách ra luống cuống tay chân kéo y phục mặc lên người, mặc rất vội vàng, thiếu chút nữa còn mặc nhầm quần áo của nhau. Miêu Nghị túm lấy cái yếm có chút há hốc mồm, khoa tay múa chân một hồi, phát hiện không biết nên mặc lên chỗ nào, sau đó mới nhận ra không phải là y phục của mình, là đồ của Hoàng Phủ Quân Nhu, đúng là có chút vội quá hồ đồ.

Thầm phì một tiếng, Miêu Nghị tiện tay ném cái yếm lên đầu Hoàng Phủ Quân Nhu đang tóc tai bù xù.

Hoàng Phủ Quân Nhu bắt được đến tay vừa nhìn, lúc này là lúc nào rồi, có thể mặc được cái nào là mặc, còn mặc yếm gì nữa, áo ngoài của nàng sắp mặc xong, rồi, trực tiếp nhét vào vòng tay trừ vật.

- Làm sao bây giờ?

- Làm sao bây giờ?

Luống cuống tay chân mặc quần áo hai người đột nhiên đồng thanh thốt lên, không khỏi tạm dừng hai mặt nhìn nhau.

Rất nhanh, hai người lại tiếp tục luống cuống tay chân. Miêu Nghị không khỏi oán giận:

- Ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Làm sao lại để mẹ ngươi theo tới đây?

Hoàng Phủ Quân Nhu nói như muốn khóc:

- Mẹ ta đã sớm rời đi rồi, làm sao ta biết mẹ ta lại xuất hiện ở chỗ này?

Một nữ nhân bị bắt được chuyện này còn khủng khiếp hơn nam nhân, chỉ hận không có cái lỗ mà chui xuống.

Miêu Nghị:

- Còn phải nói gì nữa sao? Nhất định là theo dõi ngươi rồi. Mẹ ngươi nói đã bao vây vùng này, ngươi nói là thật hay là đang lừa gạt chúng ta?

Hoàng Phủ Quân Nhu:

- Dựa vào hiệu lệnh chấp chưởng của mẹ ta, điều người bao vây nơi này căn bản không có bất cứ vấn đề gì, có lẽ... không phải là giả!

Miêu Nghị có chút sợ hết hồn hết vía nói:

- Vậy mẹ ngươi có biết Diêm Tu hay không?

Hoàng Phủ Quân Nhu có chút oán giận, đến lúc nào rồi, còn hỏi cái này.

- Ta làm sao biết? Nếu có tâm chú ý..., không khó nhận ra Diêm Tu.

Miêu Nghị dừng tay lại có chút mờ mịt, hắn đã nghĩ nếu như Hoàng Phủ Đoan Dung không biết bên trong là người nào, hắn còn có thể dịch dung phá vòng vây ra ngoài, nhưng nếu như biết Diêm Tu..., đoán chừng chỉ cần không phải người quá ngu cũng biết Diêm Tu là thủ hạ của ai người có thể làm cho Diêm Tu tình nguyện làm người canh gác bên ngoài, trong nhà là người nào dùng cái mông cũng có thể đoán được.

Nhưng nói đi thì nói lại, nếu bắt được Hoàng Phủ Quân Nhu trong tình cảnh này..., hắn phá vòng vây ra ngoài vứt lại Hoàng Phủ Quân Nhu ở đây thì sẽ thế nào? Mang theo Hoàng Phủ Quân Nhu cùng nhau phá vòng vây? Lão nương người ta cũng biết nữ nhi nhà mình ở nơi này làm chuyện mờ ám với nam nhân, Hoàng Phủ Quân Nhu có thể chạy thoát khỏi nơi này, chẳng lẽ còn có thể rời khỏi Hoàng Phủ gia không về hay sao? Đối với một cô gái chưa lấy chồng mà nói, loại chuyện này đối mặt với ép hỏi của lão nương, Hoàng Phủ Quân Nhu bị bắt tại trận có thể không khai ra sao?

Vội vã mặc quần áo tử tế Hoàng Phủ Quân Nhu đưa lưng về phía hắn:

- Mau chải đầu cho ta.

Miêu Nghị bi phẫn nói:

- Nếu như mẹ ngươi biết Diêm Tu, không cần đoán cũng biết ta ở bên trong còn chải tóc cái rắm! Làm sao ngươi lại như vậy, có người theo dõi cũng không biết?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.