Chương trước
Chương sau
Sau khi yên lặng uống mấy chén rượu, hắn thở dài nói:

- Ngưu huynh, ta thật sự lo lắng Doanh gia sẽ làm chuyện bất lợi với ngươi, ta cũng thật sự hy vọng có thể giúp ngươi một tay, thành thân với nữ nhi Khấu gia chúng ta là biện pháp tốt nhất giúp ngươi vượt qua nguy cơ, ta cảm thấy ngươi nên suy nghĩ thật kỹ. Như vậy đi, nếu ngươi cảm thấy không thích muội muội của ta, nhị tỷ Văn Hồng của đại bá nhà ta đã lập gia đình cũng không nhắc tới, nhưng tứ tỷ Văn Lục của nhà đại bá và ngũ tỷ Văn Thanh của nhà nhị bá vẫn còn khuê nữ, tướng mạo tư sắc cũng không hề thua kém muội muội của ta, tính cách cũng ôn nhu dịu dàng hơn muội muội của ta, Ngũ tỷ Văn Thanh nhà ta ngươi cũng từng tiếp xúc rồi, biết ta không nói lung tung, Tứ tỷ Văn Lục ngươi chưa từng gặp nếu muốn gặp, ta sẽ giúp ngươi an bài, thế nào?

Miêu Nghị thiếu chút nữa thì ra ngoài người đã xuất giá, nữ nhi đồng lứa của Khấu gia đều để mặc cho mình chọn lựa! Miêu Nghị ta từ lúc nào lại trở nên đào hoa, may mắn như thế? Dở khóc dở cười nói:

- Ta nói này Khấu huynh, chủ ý lớn như vậy, trong nhà ngươi có biết không?

Dĩ nhiên là biết, nhưng Khấu Văn Lam chắc chắn sẽ không thừa nhận, chân thành nói:

- Ngươi yên tâm, nếu ta hạ quyết tâm giúp ngươi, cũng sẽ giữ chặt miệng, chỉ cần ngươi cảm thấy thích hợp, ta nhất định sẽ hết sức giúp ngươi tác hợp thành công.... Tình huống nhà ta thế nào ta biết rất rõ, nếu không chắc chắn ta cũng sẽ không nói lung tung, khả năng thành công rất lớn, chỉ cần ngươi đáp ứng ta tự có biện pháp bảo đảm thành công!

Miêu Nghị hồ nghi nói:

- Khấu huynh, ngươi có phải có chuyện gì cần ta hỗ trợ hay không? Nếu như có ngươi cứ thoải mái nói ra, có thể giúp ta tuyệt đôi sẽ không từ chối!

Khấu Văn Lam im lặng một lúc thở dài nói:

- Ngưu huynh, không phải ta có chuyện gì, mà là ta thật sự muốn giúp ngươi!

Miêu Nghị trầm mặc, không biết trong chuyện này rút cuộc có cái gì kỳ hoặc sau khi thoáng nghĩ ngợi, ngồi nghiêm chỉnh chân thành nói:

- Vẫn là câu nói kia, toan tính tốt của Khấu huynh ta xin tâm lĩnh, cũng không phải Ngưu mỗ không thức thời, mà là có chuyện này ta không ngại nói rõ. Ngưu mỗ đã có ý trung nhân, đã từng thề, chính thất không phải là nàng thì sẽ không để ý đến những người khác!

Khấu Văn Lam sửng sốt, hỏi:

- Là người nào? Ta biết không?

Miêu Nghị lắc đầu.

- Thứ cho ta hiện tại không thể nói rõ, nhưng đáp án rất nhanh sẽ công bố!

Nói đến nước này, Khấu Văn Lam cũng thể ép buộc được nữa, nếu như người ta không chịu nói ra là ai, vậy hắn còn có thể hoài nghi Miêu Nghị có phải lấy cớ hay không, nhưng bây giờ người ta đã nói đáp án rất nhanh sẽ công bố, vậy thì không phải là có lệ qua loa, nếu không chính là đùa bỡn hắn.

- Nếu đã như vậy, Khấu mỗ không thể làm gì khác hơn là chúc mừng. Khấu mỗ thật sự muốn nhìn xem tuyệt đại giai nhân nào có thể làm cho Ngưu huynh không tiếc bỏ đi tiền đồ tốt như thế.

Khấu Văn Lam không khỏi đáng tiếc buông tiếng thở dài, cuối cùng lại lắc đầu nói:

- Nhưng ta cũng muốn nói một câu, lời nói lúc trước của ta. Ngưu huynh không ngại suy nghĩ thật kỹ, nếu như thay đổi chủ ý..., bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với ta.

- Uống rượu!

Miêu Nghị cầm bình rót rượu, ý tứ không muốn nói tới chuyện này nữa.

Chuyện không nói thành, Khấu Văn Lam làm gì còn hưng phấn uống rượu, miễn cưỡng cười vui uống cùng coi như đón gió tẩy trần cho Miêu Nghị sau đó nói có việc bất tiện ở lâu, đem theo muội muội Khấu Văn Tử rời đi. Đáng thương Khấu Văn Tử quay một vòng cũng không biết mình thiếu chút nữa bị ca ca bán đi. Vẻ mặt vui mừng, dường như rất cao hứng.

Về phần Miêu Nghị, tạm thời lưu lại khu vườn lê này, Khấu gia cũng không đến mức trực tiếp vứt bỏ vườn lê này, tự có người của thương hội Thiên Nhai đến đây tiếp nhận xử lý, Miêu Nghị chẳng qua tạm thời mượn một chút.

Gần nửa ngày sau, khi sắc trời đã tối đen, Diêm Tu tiến đến một khu vực gần đó cẩn thận thăm dò, sau khi xác nhận không có người nào trở lại bẩm báo.

Miêu Nghị kêu hắn ẩn mình ở điểm cao gần đó, phòng bị có người đên gần, lúc này mới lấy ra tinh linh liên lạc với Hoàng Phủ Quân Nhu.

Hoàng Phủ Quân Nhu nghe tin mừng rỡ, oan gia kia rốt cuộc đã tới.

Tắm rửa thay quần áo là chuyện thiết yếu, sau đó lại dịch dung, lặng lẽ rời khỏi lầu các, lặng lẽ đóng cửa trận phòng hộ, lặng lẽ trèo ra tường rào hậu viện, rời khỏi Quần Anh hội quán lại đóng đại trận phòng hộ lại. Rời khỏi khu Tây Thành đến khu Đông Thành, ra khỏi cửa Đông thành, lặng lẽ trốn vào trong núi rừng tối đen ngoài cửa Đông thành.

Một đường cẩn thận trốn trốn tránh tránh rốt cục đi tới khu vườn lê, nàng cũng có chút tò mò, từ lúc nào nơi này lại xây dựng một vườn lê vậy?

Cửa cũng không có người trông chừng, một đường cẩn thận xông vào cũng không thấy bóng người nào, cho đến khi xông vào phía sau vườn lê, mới nhìn thấy Miêu Nghị đang ngồi trong khu đình cỏ tranh từ từ uống trà.

Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn, mặc dù Hoàng Phủ Quân Nhu có dịch dung, nhưng vừa nhìn thân ảnh dưới ánh trăng hắn đã biết là ai tới, giơ chén.

- Uống trà, ta đã pha trà chờ ngươi.

Cả người Hoàng Phủ Quân Nhu buông lỏng, đi vào trong đình, thuận tay tháo mặt nạ lộ ra hình dáng xinh đẹp, không nói hai lời, trực tiếp gục người vào sau lưng Miêu Nghị, ôm cổ Miêu Nghị, đầu lên vai hắn, vẻ mặt vui mừng:

- Có chút đường làm sao lại tới trễ như vậy? Ta còn tưởng trên đường ngươi xảy ra chuyện gì.

Miêu Nghị giơ tay lên sờ sờ khuôn mặt nàng.

Hoàng Phủ Quân Nhu nằm úp sấp bên tai hắn dịu dàng nói:

- Tắm rửa rồi mới tới được, trà một lát nữa uống cũng được, ôm ta trước đi.

Thanh âm có chút mê người, giọng nói gần như rù rì, khiến người nghe cũng mềm rũ.

Dù sao ngàn năm không gần nữ sắc, Miêu Nghị trong nháy mắt bị trêu chọc, trong lòng nóng lên, phát hiện nữ nhân này ngày thường đoan trang hơn người sau lưng không ngờ lại chủ động như vậy, nhiệt tình như lửa, thật sự làm cho người ta không chịu được. Nghĩ đến cái mông đầy đặn khiêu khích của nàng, Miêu Nghị lại càng thấy trong lòng lửa nóng, đưa tay bế nàng vào lòng, bước nhanh vào bên trong phòng ngủ...

Trong huyệt động vách núi ngoài khu Tây Thành, một lão phụ nhân tên là Lưu Tang lắc mình đi vào, nàng là lão nương thân cận của Hoàng Phủ Đoan Dung, khi Hoàng Phủ Đoan Dung còn bé đã hầu hạ bên cạnh Hoàng Phủ Đoan Dung.

Lúc này Lưu ma ma bước nhanh tới bên cạnh Hoàng Phủ Đoan Dung đang ngồi khoanh chân trên giường đá trong Sơn động, bẩm báo:

- Đại chưởng quỹ, bên phía tiểu thư có biến rồi

Hoàng Phủ Đoan Dung bỗng nhiên mở hai măt ra:

- Tình huống thế nào?

Lưu ma ma nói:

- Tiểu thư dịch dung leo tường rời khỏi hội quán, từ cửa Đông thành ra ngoài. Vào một khu rừng trong núi.

Tinh thần Hoàng Phủ Đoan Dung rung lên, thả hai chân đứng lên, hỏi:

- Đã thấy nó gặp mặt người nào chưa?

Lưu ma ma lắc đầu:

- Người theo dõi sợ bên kia vườn có thủ vệ sẽ bị phát hiện, không dám tới quá gần, chỉ có thể xác nhận tiểu thư tiến vào, về phần gặp mặt người nào thì không biết được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.