Chương trước
Chương sau
Miêu Nghị hỏi:

- Ngươi là chủ nhân hiện tại của Phượng Sào?

Người phụ nữ xinh đẹp trả lời giọng điệu chân thành:

- Tên ta là Linh Lan, là ngươi hầu trông coi Phượng Sào.

Người hầu? Miêu Nghị thầm nghĩ trong lòng, sau đó thử hỏi tiếp:

- Không biết nêu đi ngang qua thì sao, còn thăm viếng thì thế nào?

Linh Lan dùng chất giọng tràn ngập dịu dàng:

- Nếu chỉ đi ngang qua, xin cứ tự nhiên, nếu đến thăm, tất nhiên tiếp đãi bằng lễ khách, mời đi vào nghỉ ngơi.

Miêu Nghị liền nói:

- Ta từ xa đến đây, đã đi ngang qua quý phủ mà không đên chào chủ nhân mảnh đất này thì quá mức vô lễ không biết chủ nhân ngươi còn ở đây?

- Lão chủ nhân đã mất sớm nhiều năm, Thiếu chủ nhân hiện tại đang dốc sức trên Thiên Đình, hiện tại chỉ có một mình ta trông nhà.

Miêu Nghị khẽ giật mình, chẳng lẽ nàng là người hầu Phượng Tộc? Hắn lại hỏi:

- Người nào cũng được tùy tiện vào trong? Chăng lẽ ngươi không muốn hỏi lai lịch của ta sao?

Linh Lan:

- Không có người tùy tiện, người có thể đến Phượng Sào, tất cả đều là khách không có chuyện lãnh đạm với khách, còn việc lai lịch của ngươi, nếu ngươi muốn sẽ tự nguyện nói cho ta biết, nếu không muốn nói thì không cần phải nói đâu.

Miêu Nghị nhìn chung quanh:

- Ta trải qua quá nhiều trắc trở, gặp phải không ít băng linh và Băng Diễm Phượng Hoàng đuổi giết, thật sự sợ hãi, không biết bên trong Phượng Sào có an toàn?

Hắn muôn chất vấn thử xem Phượng Sào có cạm bẫy gì không.

Linh Lan mỉm cười nói:

- Tôn giá không cần phải nhạy cảm vậy đâu, Băng Diễm Phượng Hoàng và băng linh chỉ cản trở tà linh bên ngoài tự tiện xâm nhập vào đây. Phượng Sào có quy tắc của mình, vẫn là câu nói cũ, người có thể đến Phượng Sao, đều là khách, không bao giờ lạnh nhạt. Băng Diễm Phượng Hoàng và băng linh chỉ phòng ngự bên ngoài Phượng Sào, không đánh nhau tại thung lũng này.

Đã nói đến thế này rồi, vậy nên vào hay không đây? Miêu Nghị hơi chần chừ, sau đó nghĩ lại, đã dùng hết bao nhiêu thủ đoạn mới đến được đây, không phải chỉ vì muốn vào Phượng Sào sao? Vả lại đối phương hoàn toàn không có ý đối địch với mình, nếu quả thật có đi nữa, cũng không cần phải dụ dỗ mình đi vào Phượng Sào làm gì.

Nghĩ xong xuôi, Miêu Nghị cắn răng, thu lại thanh thương, chắp tay nói:

- Nếu đã thế, xin quấy rầy.

Linh Lan nghiêng người nhường đường, đưa tay mời khách vào trong.

Miêu Nghị nhảy xuống lưng Hắc Thánh, đi nhanh về phía trước. Đang muốn đi lên, Linh Lan đứng trên bậc thang bỗng nhiên nhắc nhở:

- Phượng Sào là nơi vùng đất thánh khiết, không biết khách quý có nên tẩy trừ rồi mới vào?

Miêu Nghị dừng bước sững sờ nhìn lại trên người đầy máu, không phải của mình cũng là của Hắc Thán đã khô lại, thật sự khá bẩn, hai tay hắn tức thì thi pháp, đám bụi từ trên người bong ra. Máu khô trên mặt và chiến giáp đều được quét sạch, lộ ra khí thế hào hùng.

Lúc này, Linh Lan mới tiếp tục đưa tay ra hiệu mời vào, đợt đến lúc Miêu Nghị đã lên tới nơi, nàng nhìn Hắc Thán sau lưng hắn mỉm cười:

- Tọa kỵ của tôn giá thật sự rất đặc biệt.

Miêu Nghị quay đầu nhìn nó, biết rõ hai chữ “đặc thù” chỉ là cách nói giảm nói tránh của “khó coi” mà thôi, hiện tại Hắc Thán giống như chú chó rụng lông bị bệnh chốc đầu vậy.

Tiến vào trong cửa lớn, hắn lập tức thấy một đạ sảnh vắng vẻ hình tròn, mái vòm cao cao.

Không gian to lớn bốn vách tường đều được khắc rất nhiều hình thái Phượng Hoáng vô cùng sống động, khắp nơi long lanh óng ánh, đẹp đẽ cao nhã, hai bên bậc thang được bày trí hai băng ghế được điêu khắc giống đôi ổ Phượng Hoàng, cao cao tại thượng.

Linh Lan đứng lẳng lặng một bên, không thúc giục, để Miêu Nghị tùy ý xem xét bốn phía.

Kỹ thuật Miêu Nghị âm thầm đề phòng nàng, sau khi quan sát khắp nơi trong căn phòng mới quay đầu lại hỏi:

- Nếu ta không nhìn lầm thì, người thi pháp xua tan tuyết đọng chính là ngươi phải không?

Linh Lan mỉm cười gật đầu:

- Khách quý không nhìn lầm, đúng là ta, nếu đã có khách tới chơi, cần phải quét tuyết đón chào.

Miêu Nghị:

- Như vậy ngươi cũng có thể là băng linh. Trong Cổ Băng Nguyên, băng linh không ít, vì sao bên trong Phượng Sào lại không thấy băng linh nào?

Linh Lan:

- Bên trong Phượng Sào không phải để cho tất cả băng linh đều đi vào được, đầu tiên cần phải có chủ nhân tuyển định băng linh vào ở.

Miêu Nghị:

- Phượng Sào lớn như vậy, không lẽ chỉ chỉ định một mình ngươi trông coi?

Linh Lan:

- Thực ra ban đầu có không ít băng linh, nhưng sau khi Phượng Sào xông vào Thiên Đình, tất cả băng linh đó đều bị Thiên Đình tiêu diệt.

Miêu Nghị nói tiếp:

- Vì sao Thiên Đình lại buông tha cho ngươi và đám băng linh ngoài kia?

Linh Lan giải thích:

- Lúc trước trong Phượng Sào không còn một băng linh nào cả. Đám băng linh bên ngoài kia khi đó còn chưa hình thành, vả lại chủ nhân lấy lý do tà nguyên không để tà linh chiếm đoạt nên cầu xin Thiên Đình buông tha, kết quả Thiên Đình cũng chấp nhận để lại băng linh phòng ngừa đám tà linh xâm lấn, còn ta là người đầu tiên hóa thành hình người trong đám băng linh kia, chủ nhân tức thì mới gọi ra đến trông coi Phượng Sào.

Miêu Nghị hơi hoài nghi:

- Vẫn chưa hóa thành hình người sao? Với thực lực lúc đó của các ngươi, làm sao có thể ngăn sự xâm nhập của tà linh được?

Linh Lan liền đáp:

- Năm đó, chủ nhân còn ở đây, không tồn tại tà linh quá mạnh mẽ, đám tà linh nhỏ yếu đó làm sao có thể xông vào được, còn hiện tại cho dù bên ngoài kia, tà linh đã có chút thực lực, nhưng sức mạnh của Cổ Băng Nguyên cũng đã tăng theo, nếu muốn xông vào cũng không dễ dàng như vậy đâu.

Miêu Nghị suy nghĩ một lát, đúng là có chuyện như vậy, sau đó hỏi tiếp:

- Như vậy, chủ nhân của ngươi đang phục vụ cho Phượng Tộc trên Thiên Đình rồi.

Linh Lan gật đầu xác nhận:

- Vâng!

Miêu Nghị:

- Xem ra chủ nhân ngươi rất ít trở về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.