Chương trước
Chương sau
Miêu Nghị ném ba thi thể ra, bóc lột toàn bộ đồ vật trong trữ vật của bọn họ.

Ánh mắt Hắc Thán tỏa sáng, nói:

- Lão sát linh kia có không ít tài sản, không biết đã tích góp tại Hoang Cổ được bao lâu rồi, lần này ngươi phát tài rồi đó.

- Ta chưa kịp nhìn kĩ, hẳn là rất nhiều.

- Vậy là tốt rồi, nếu không phu nhân sẽ luôn lải nhải với ta, nói nuôi ta quá tốn tiền. Ừm, lần này khi trở về ta sẽ nói lại với phu nhân, nuôi mấy con đường lang kia rất vô dụng, không bằng cắt phần ăn của bọn chúng, rồi cho…

Phát hiện Miêu Nghị chằm nó, những từ ngữ trong miệng Hắc Thán định nói nhanh chóng bị nuốt xuống. Sau đó nó cười ha ha lảng tránh:

- Nếu phu nhân biết ta có khả năng nói chuyện, không biết có giật mình không nhỈ?

Miêu Nghị chẳng muốn nói nhảm với nó, không biết bởi vì con thú này nói chuyện được hay là nó thích nói, nếu ngươi không bảo ngừng, nó sẽ dài dòng không để ngươi yên, hắn bĩu môi nhìn ba thi thể trên mặt đấy, ngụ ý bảo nó xử lý hết đi.

Hắc Thán lập tức ngậm miệng, đôi mắt phát sáng liên tục, linh châu trong cơ thể còn chưa từng nhúc nhích. Tranh thủ thời gian, nó nhào tới gặm cắn, hình ảnh vô cùng tàn bạo khiến người khác không thể nhìn thẳng.

Chúng là tà linh, không phải người chân chính! Nội tâm Miêu Nghị tự an ủi mình, mới có thể đè nén được cảm giác buồn nôn xuống bụng. Sau đó lấy ra Tinh Hoa Tiên Thảo đút vào miệng nhai nuốt, lại cầm hai quả tiên đào cắn chậm rãi, vừa ăn vừa quan sát bốn phía.

Xác nhận không có điều gì bất thường, hắn khoanh chân ngồi xuống, đặt Nghịch Lân Thương ngang hai đầu gối chuẩn bị phòng vệ bất kỳ lúc nào, hắn cần phải khôi phục tấm thân mệt mỏi và tinh thần đã vô cùng uể oải, chuẩn bị tinh lực sung túc để đối phó với nguy hiểm sắp xuất hiện.

Từ lúc hắn bắt đầu tu luyện đến nay, chưa bao giờ liều chết giãy giụa liên tục một tháng trời, tuy rằng cường độ không lớn, nhưng đây thực sự là lần đầu tiên, làm hắn cực kỳ mệt mỏi.

Hắc Thán ở ngay cạnh canh giữa, có cái ăn, chắc chắn sẽ không chạy loạn đi đâu. Ba ngày sau, Miêu Nghị cầm thương chống người đứng lên, ánh mắt mỏi mệt ảm đạm không sáng đã tràn đầy khí khái hào hùng, xác thương gõ vào đầu Hắc Thán đã từ trạng thái canh giữa cho hắn sang trạng thái ngủ.

- Đứng lên, qua chỗ đó xem có phải Phượng Sào không.

Hắc Thán mở mắt, từ từ đứng lên. Miêu Nghị xoay người cưỡi lên lưng nó, một người một thú nhanh chóng để lại dấu vết thật sâu trên mặt tuyết.

Càng đến gần tòa núi băng cao ngất đầy hiểm trở. Hắc Thán càng đi chậm rãi, ra sức nhìn đông nhìn tây.

Miêu Nghị ngồi trên người Hắc Thán cũng cầm thạnh thương nhìn chằm chằm chung quanh, chi thây một sô tượng Phượng Hoàng khắc băng vô cùng khổng lồ, lại hết sức sống động, dùng nhiều loại tư thế đứng, cực kỳ tinh xảo đẹp đẽ.

Điều khiến Miêu Nghị khó hiểu là, bên trong số ít băng điêu Phượng Hoàng có bảy màu kia. Càng đến gần núi băng, số lượng băng điêu càng nhiều, đủ mọi tư thái, ưu mỹ nhã nhặn lịch sự, bên trong cũng có thất sắc quang điểm.

Càng kỳ lạ hơn, khu vực này vô cùng tươi mát, mặc cho tà khí bên trên chồng chất thành tầng mây dày đặc, nhưng nơi đây hoàn toàn không có tà khí. Thực ra, khi Miêu Nghị nhảy vào băng nguyên này đã cảm giác được tà khí đã nhạt đi nhiều, nhưng không ngờ là càng đi đến gần thì càng loãng.

Chậm rãi đến gần chân núi, hắn phát hiện có rất nhiều hang động, bởi vì nguyên nhân cùng màu và góc độ nhìn nên hắn không nhìn thấy chúng từ xa, khi đến gần mới nhìn rõ ràng hơn, giống hệt như tổ chim.

Miêu Nghị suy nghĩ, đoán xem nơi đây có phải là Phượng Sào trong truyền thuyết không.

Tuy rằng chung quanh bình hòa yên tĩnh, một người một thú lại lo lắng không biết đột nhiên xuất hiện loại nguy hiểm gì nữa, không dám xâm nhập trực tiếp, mà quan sát xung quanh “tổ chim” kia.

Hai người đang ở trên một đài tuyết quan sát xung quanh “tổ chim”, bỗng nhiên có một đợt gió mạnh thổi tới, khiến cả hai đều dừng lại, lập tức đề phòng.

Gió tuyết che hết tầm nhìn, Miêu Nghị nhắm chặt hai mắt, nghiêng tai lắng nghe, bổng dưng trợn mắt nhìn sang bên cạnh.

Bông tuyết bay múa đầy trời, xòa tung trên không trung, không biết đã bị cuốn về nơi nào. cảnh vật trước mắt hắn đột nhiên sáng ngời, khung cảnh tràn ngập tuyết động dày đặc bỗng dưng trong suốt óng ánh xanh thẳm như gương sáng, thậm chí không còn nhìn thấy một mảnh hoa tuyết, phối hợp với những băng điêu Phượng Hoàng kia, vô cùng đẹp đẽ và ảo mộng.

Nhưng Miêu Nghị không quá để ý đến chung, hắn nhìn chằm chằm vào sườn dốc sau khi mất hết tuyết động, lộ ra bậc thang bằng băng, đối diện hắn là một cánh cửa cũng bằng băng vô cùng cao lớn, lúc này hắn phát hiện mình đã đi đến cửa chính của “tổ chim”.

Cửa băng yên lặng mở ra, sau đó thân ảnh một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp xuất hiện, nếu có ai đó vừa liếc mắt nhìn đến dung mạo kia, đều mang đến cho họ có cảm giác tinh thần bình an.

Tóc dài rủ xuống bờ vai hơi lay động, tư thế nhu hòa thướt tha nàng mặc trên người bộ váy dài màu băng lam điểm xuyết từng mảng bông tuyết, khuôn mặt xinh đẹp an tình, ánh mắt dịu dàng yên bình đang lấp lóe nhìn về phía một người một thú dưới bậc thang.

Sau khi cửa băng mở rộng triệt để, đôi bàn tay xinh đẹp kia đan vào nhau đặt trước bụng, nàng nhẹ nhàng đi đến chỗ bậc thanh, sau một hồi dò xét, đột nhiên lộ ra thần sắc vui vẻ hòa tan cả băng tuyết chung quanh, phát ra thanh âm như tiếng suối chảy róc rách, âm u thanh nhã.

- Không biết tôn giá đi ngang qua đây hay đên chơi?

Hắc Thán và Miêu Nghị nhìn nhau, thoạt nhìn nàng không có địch ý gì với bọn họ?

Miêu Nghị yên lặng một lúc, sau đó ôm thương chắp tay nói:

- Dám hỏi có phải nơi này là Phượng Sào trong truyền thuyết?

Người phụ nữ xinh đẹp gật đầu thật nhẹ:

- Đúng vậy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.