Nếu sớm biết như vậy hắn đã không lấy ra, nhiều năm qua Miêu Nghị không chịu đựng được bị người ta trói buộc lo này lo kia, hắn chưa tiến vào trạng thái có gia đình, đặc biệt là kiểu hạn chế tự do thân thể. Miêu Nghị không cãi với Vân Tri Thu vì biết không cãi thắng nàng, mấu chốt là ngươi có lý cũng vô ích, không lớn tiếng bằng người ta. Nếu ngươi to tiếng hơn nàng thì nàng sẽ gây sự vô lý, tóm lại ngươi chỉ có nước thua.
Miêu Nghị khẽ thở dài:
- Ta nghĩ thế này, ta định cho bốn người Mộc Tượng mỗi người một trăm vạn viên.
Vân Tri Thu nhíu chặt mày:
- Không phải ta tiếc không muốn cho bọn họ, nhưng phu quân đột phá cảnh giới Kim Liên cần dùng, chờ phu quân đột phá xong rồi tính. Lỡ vào phút then chốt này phu quân cần số lượng nhiều, nếu không đủ thì...
Miêu Nghị nói:
- Trước khi nàng chưa gả cho ta thì tu vi của ta có hạn, bất lực với nhiều chuyện, từng nhờ bốn người họ. Nếu bốn người bảo vệ phu nhân thật tốt thì sau này sẽ tạ lễ lớn. Nhiều năm đã qua, đã tới lúc nên biểu thị. Huống chi bốn người là thân tín của phu nhân, xem như hộ vệ cận thân, tu vi của họ cao một chút thì ta cũng yên tâm hơn.
Vân Tri Thu nghe câu đó ánh mắt lưu luyến, mắt sáng đưa làn lưu ba trìu mến nhìn Miêu Nghị. Răng trắng cắn môi hồng, lòng Vân Tri Thu ngọt như rót mật.
Vân Tri Thu ôm cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2415167/chuong-1385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.