Ưng Vô Địch lắc người bay lên trời, huơ vuốt đánh hướng thiên nhãn dựng đứng.
Bùm!
Thiên nhãn bị đánh bay ra ngoài, Ưng Vô Địch lần nữa đuổi theo công kích muốn cưỡng ép phá ủy thiên nhãn.
Đùng!
Ai ngờ trong mây mù cuồn cuộn giáng xuống một sấm sét không chút báo trước, như sét giữa trời xanh, tiếng nổ rung trời trúng ngay Ưng Vô Địch.
Ưng Vô Địch bay trên trời khét đen như bị lửa nướng, lửa tắt, cả người bốc khói rơi xuống.
Bên này Lăng Thiên bay nhanh tới ôm Ưng Vô Địch đang rơi trở về.
Đám người Phục Thanh xúm lại:
- Lão tam có sao không?
Ưng Vô Địch há mồm ho ra khói:
- Khụ khụ...
Ưng Vô Địch lắc mạnh đầu, còn thấy choáng váng.
Ưng Vô Địch đẩy Lăng Thiên sang bên, thở hắt ra nói:
- Không sao, lực công kích không lớn, bằng vào tu vi của gia có thể chịu được nhưng mùi vị bị lôi điện chém không dễ chịu gì.
Đâu chỉ là mùi vị khó chịu, sau khi bị sét đánh thì ngoại hình cũng xấu, tóc Ưng Vô Địch như nhím chĩa ra, người đen thui, tròng trắng mắt, hàm răng trắng, đâu còn phong phạm của Túc Chủ phương nam Tinh Túc Hải. Miêu Nghị nhìn hơi buồn cười.
Hồng Thiên hỏi:
- Tam ca, lôi điện đó đến từ đâu?
Ưng Vô Địch lắc đầu nói:
- Không biết!
Mấy người cùng nhìn thiên nhãn trên bầu trời. Thiên nhãn mới bị đánh bay đi đã ổn định, mặt kính lại phản chiếu, đang nhìn bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2414925/chuong-1265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.