Miêu Nghị không biết nên nói cái gì. Từ ma ma cũng từng nói như vậy, xem ra thân phận trong tiểu thế giới đã ảnh hưởng lời ăn tiếng nói của hắn, sau này phải chú ý cẩn thận chút.
Miêu Nghị xua tay:
- Không, không có, Hoàng Phủ chưởng quầy cất nhắc ta quá. Nếu ta làm quan trong Thiên Đình thì cần gì chạy đến cửa hàng này làm việc?
Ai ngờ Hoàng Phủ Quân Nhu tiếp tục bảo:
- Hiện tại ta thừa nhận đã nhìn lầm, ngươi không giống làm quan mà là gian thương trăm phần trăm.
Miêu Nghị câm nín:
- ...
Từ ma ma cũng từng nói vậy.
Miêu Nghị dở khóc dở cười nói:
- Sao ta bỗng thành gian thương rồi?
Hoàng Phủ Quân Nhu cười khẩy nói:
- Dụ nhiều người mua trang sức của ngươi, hôm nay kiếm lời thích lắm phải không?
- Dụ?
Miêu Nghị giật mình kêu lên:
- Dụ chỗ nào? Nếu ta đặt một đống cứt chó ở đó, dù ta nói ba hoa chích choè cũng sẽ không có người mua. Nói cho cùng vì đồ của ta tốt, chưởng quầy thấy đúng không? Nếu chưởng quầy cảm thấy đồ của ta không tốt thì bây giờ ta thu lại với gía gốc, chưởng quầy có tin là ta bán lại với giá hai mươi vạn Hồng Tinh được không?
Miêu Nghị thầm nghĩ đối phương dám trả lại thì hắn dám nói đó là trang sức của ai đó từng đeo rồi bán trong đại sảnh.
- Được rồi, trở lại chuyện chính đi.
Hoàng Phủ Quân Nhu nhìn thẳng vào mắt Miêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2414870/chuong-1238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.