Một nhà ba người sắc mặt đột biến, Trình Diệu Uy bỗng nhiên đứng lên, trầm giọng nói:
- Miêu điện chủ, ngươi nói vậy là có ý gì?
Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
- Bổn tọa đã nói rất rõ ràng rồi, chẳng lẽ Đại đương gia vẫn nghe không rõ? Hay là cũng muốn lưu lại, đợi bổn tọa mời hết số con gái của ngươi tới đây?
Cái gì mà mời tới, chỉ cần động não một chút cũng biết là muốn bắt bọn họ làm con tin, sau đó lại dụ đám con gái của hắn tới bắt hết một mẻ.
Trình Diệu Uy nói:
- Miêu điện chủ, ta là ôm thành ý đến đây giải quyết chuyện, nếu ngươi cứ muốn làm người khác khó chịu, Trình mỗ cũng đành phải trực tiếp dẫn người đi, người của ngươi sợ rằng cũng không ngăn được Trình mỗ. Đợi Trình mỗ trở về Lưu Vân Sa hải, chỉ sợ Miêu điện chủ cũng không thể làm gì Trình mỗ. Nếu Trình mỗ đã dám đến, vậy thì dĩ nhiên cũng đã chuẩn bị kỹ càng!
Miêu Nghị nói:
- Đại đương gia, khi ngươi ở Lưu Vân Sa hải có thể coi như con rồng, nhưng đã đến địa bàn của bổn tọa cũng chỉ có thể là cái khay, không tới phiên ngươi giương nanh múa vuốt trước mặt bổn tọa. Bổn tọa hi vọng chúng ta vẫn có thể cùng giải quyết vấn đề, nếu ngươi muốn ỷ vào tu vi Tử Liên cảnh giới của mình đả đả sát sát, bất cứ lúc nào bổn tọa cũng có thể điều một đống Tử Liên tu sĩ tới phụng bồi.
Dứt lời hắn vỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2414593/chuong-1103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.