Tiễn Tử Phụng lại nhìn về hướng Vũ Quần Phương.
- Phu nhân của ta Vũ Quần Phương!
Trình Diệu Uy lạnh nhạt trả lời.
Tiễn Tử Phụng xoay tay lại chỉ hướng cung điện ở đỉnh núi.
- Nhị vị thông báo từ bên ngoài cửa cung đi.
Hai vợ chồng lập tức phi thân bay lên, rơi xuống bên ngoài cửa cung trên đỉnh núi, ngắm nhìn bốn phía, trong lòng hai người cũng không khỏi khen ngợi, nơi này đúng là vùng đất linh thiêng, trong sa mạc bình thường sao có thể thấy loại tình cảnh này, nói là nhân gian tiên cảnh cũng không quá đáng. Làm sao nơi tốt nào cũng bị người phía chính phủ sáu nước chiếm lấy, không tới phiên bọn họ.
Sau khi tự giới thiệu, thủ vệ quay đầu lại quát gọi. Một cung nữ tiến đến, dẫn hai vợ chồng vào cung.
Vừa vào thâm cung, hai người vẫn luôn cảnh giác bốn phía lập tức phát hiện ra Trình Ưng Vũ, thấy nữ nhi của mình đang quét sân, nhất tề sửng sốt, Vũ Quần Phương quát lên:
- Ưng Vũ.
Trình Ưng Vũ cũng nhìn thấy bọn họ, ném cây chổi thật nhanh chạy tới, ai ngờ trên không trung lao xuống một người, một gã Hành tẩu thủ vệ cấm cung lạnh lùng nhìn Trình Ưng Vũ.
Trình Ưng Vũ khẽ lùi bước, nhìn về phía phụ mẫu của mình.
Cung nữ đi phía trước dừng bước xoay người, ôn nhu nói:
- Nhị vị, mời đi theo ta.
Vũ Quần Phương hô:
- Ưng Vũ, ngươi không sao chứ?
- Mẹ, con không sao.
Trình Ưng Vũ lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2414591/chuong-1102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.