Chương trước
Chương sau
Ba mươi viên Tiên Nguyên đan, tương đương với ba trăm vạn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm!

“Ngưu Nhị. Ngươi biết không? Ta rất muốn đi xem tòa cung điện kia, ta muốn làm nữ chủ nhân của tòa cung điện kia...”

Trong một gian nhà kín, Miêu Nghị ngồi xếp bằng trên giường đá, xem những viên Tiên Nguyên đan đang tỏa ra vầng sáng màu tím huyền ảo ở trong hộp ngọc, dường như lời nói của Lão Bản Nương vẫn còn đang văng vẳng bên tai, ánh mắt chờ mong kia của Lão Bản Nương cũng vẫn còn hiện ra ở trước mắt hắn.

Hắn nhón tay lấy một viên Tiên Nguyên đan lên, đóng hộp ngọc lại rồi cất đi. Vào lúc định bỏ Tiên Nguyên đan vào trong miệng, hắn hơi dừng lại một chút, làm phép truyền âm, gọi:

- Thiên Nhi, Tuyết Nhi.

Chỉ sau chốc lát, hai nữ đã nghe được thanh âm của hắn mà chạy đến, cùng nhau hành lễ.

- Xin hỏi Đại nhân, có gì cần phân phó?

Miêu Nghị viết một tờ pháp chỉ ở ngay đây, ném cho hai người, dặn:

- Ta muốn bế quan tu luyện, cần phải nhớ kỹ, trong lúc ta chưa xuất quan, cho dù có chuyện lớn động trời, cũng không được để bất luận kẻ nào tiến vào quấy rầy ta, kể cả hai người các ngươi. Lệnh cho Tây Môn Nhạn và Giản Tam Nương hộ pháp ở bên ngoài tẩm cung cả ngày lẫn đêm. Khi nào ta chưa xuất quan thì không được để cho những người khác tới gần, người nào trái lệnh, chém!

Hai nữ nhìn nhau, cùng đồng thanh đáp:

- Vâng!

Đợi đến khi hai nữ lui ra, Miêu Nghị vung tay áo lên, pháp lực tuôn ra cuồn cuộn, âm thanh trầm đục ầm ầm vang lên, cửa đá của gian phòng này đang dần khép lại.

Ngoài cửa, hai nữ nhìn nhau, hơi tỏ vẻ kinh ngạc, nghĩ: “Không biết vì sao mà đại nhân lại nghiêm túc đến thế trong lần bế quan này?”

Các nàng đâu ngờ rằng chủ nhân của mình muốn nuốt Tiên Nguyên đan, mà Tiên Nguyên đan rất khác Nguyện Lực Châu. Sử dụng Nguyện Lực Châu thì chỉ là lợi dụng nguyện lực của chúng sinh để tăng tốc độ cướp đoạt linh khí trong thiên địa, mà bản thân Tiên Nguyên đan gần như chính là linh khí trong thiên địa ngưng tụ ra.

Khi luyện hóa Nguyện Lực Châu thì có thể dừng lại giữa chừng bất cứ lúc nào. Còn Tiên Nguyên đan, một khi nuốt vào để luyện hóa, linh khí sẽ trào ra cuồn cuộn, khi đó thì chỉ có thể hấp thu hết hoặc lãng phí hết, hễ dừng lại khi chưa tới lúc kết thúc thì tức là đã bị tổn thất cực lớn.

Trong gian phòng tĩnh mịch, Miêu Nghị ngồi nhập định điều hòa hơi thở để lòng tĩnh lặng. Một bàn tay đang đặt trên đầu gối bỗng lật ngửa ra, Tiên Nguyên đan to bằng trứng chim cút ở trên đầu gối đang bay lên từ từ trong vầng sáng tím nhạt mờ ảo. Khi viên Tiên Nguyên đan này bay đến bên miệng của Miêu Nghị, Miêu Nghị chợt há miệng ra, hút thẳng vào trong khoang miệng, nuốt ừng ực trôi tuột qua cổ họng xuống dạ dày.

Tiên đan đã vào bụng. Miêu Nghị vịn hai tay lên đầu gối để tập trung tư tưởng. Ở trong bụng hắn, một luồng pháp lực đánh nát vỏ ngoài của Tiên Nguyên, bên trong liền tuôn ra chất lỏng màu tím.

Có thể ví khi chất lỏng màu tím kia vừa rời vỏ thì như vầng mây tím bay đến từ phương đông(1) vậy, khi tiếp xúc với môi trường bên ngoài liền đẫn tới biến đổi kỳ diệu, bốc ra linh khí dồi dào ngùn ngụt, ngút lên tới cổ họng của hắn.

Miêu Nghị vội vàng chắp hai tay lại, làm phép che kín cổ họng lại, ngăn cho linh khí không tràn ra ngoài. Với hắn, ngày thường mà muốn tìm được thứ quý giá như thế cũng khó, há có thể lãng phí!

Nhưng mà quả thật là linh khí trào ra quá mạnh, Miêu Nghị vừa vội vàng làm phép ngăn chặn ngũ tạng lục phủ của bản thân mình, lại vừa làm phép nén lại linh khí đang dâng trào kia, nhưng căn cứ vào tu vi của hắn thì việc kiềm nén linh khí lại là có chút vất vả, chỉ thấy cái bụng của hắn đang phồng lên với tốc độ có thể nhìn thấy được.

Rất nhanh, bụng hắn đã to gấp đôi bụng của một người phụ nữ mang thai tới tháng mười, nhưng có vẻ như là vẫn đang trên đà phình ra tiếp nữa. Miêu Nghị cảm thấy cơ thể hắn đã căng đến mức sắp nổ rồi, đau đến trên trán toát ra mồ hôi lạnh. Hắn dốc sức làm phép, cứ làm phép rồi lại làm phép mới tạm ngăn nguy cơ này lại được.

Vào thời điểm này, hắn mới cảm thấy lời đồn không giả, tu sĩ cảnh giới Bạch Liên căn bản là không có may mắn để hưởng thụ loại tiên đan như thế này, hễ dùng thì thế nào cũng phải nổ tung cả người mới xong. Tu sĩ Thanh liên mạt kỳ dùng cũng là lãng phí, không đến cảnh giới Hồng Liên thì quả thật là kém phúc.

Hắn điều chỉnh rất vất vả để cho linh khí yên ổn lại, rồi mới có thể lấy ra một tí pháp lực để hấp thu linh khí vào trong cơ thể một cách từ tốn, di chuyển linh khí qua đường kinh mạch vào trong cơ thể của mình rồi mở ra một kết giới hư không, cũng tức là nơi chứa pháp nguyên của tu sĩ để linh khí được hấp thu vào pháp nguyên. Lập tức, linh khí đang căng phồng trong bụng hắn có nơi đi rồi.

Hai ngày sau, phần bụng bị phồng của hắn mới dần đỡ sưng, cái bụng phình căng dần xẹp xuống.

Chờ cho đến sau khi hấp thu hết linh khí trong bụng rồi, Miêu Nghị thả lỏng cấm chế ngũ tạng lục phủ rồi mới thở ra một hơi. Hắn bấm đốt ngón tay để tìm ra chu kỳ vận hành của cơ thể, dùng nó để trù tính thời gian. Tính ra kết quả là phải mất gần năm ngày để tiêu hóa được một viên Tiên Nguyên đan.

Một viên Tiên Nguyên đan tương đương với mười vạn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, mà sau khi tu vi của hắn đột phá đến cảnh giới Hồng Liên thì vẫn luôn bận rộn. Thời gian để hắn có thể chuyên tâm tu luyện không nhiều lắm, ước tính phải tiêu tốn hơn một triệu ba trăm mười ngàn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm mới đột phá được Hồng Liên nhị phẩm, đến bây giờ còn cần khoảng một triệu ba trăm ngàn viên, cơ bản thì cũng không khác nhau nhiều lắm. Nói cách khác, mười ba viên Tiên Nguyên đan cũng không thể giúp hắn đột phá được Hồng Liên nhị phẩm, hắn ước tính phải có mười bốn viên thì mới đủ.

Tuế chước sẽ bắt đầu vào một tháng sau rồi, đến lúc đó thì hắn lại không có thời gian. Vào khoảng thời gian trước tuế chước, hắn giỏi lắm cũng chỉ có thể luyện hóa tiếp từ sáu đến bảy viên Tiên Nguyên đan thôi.

Hắn khẽ thở dài, lại nuốt một viên Tiên Nguyên đan vào trong bụng...

Một tháng sau, Miêu Nghị xuất quan sau khi đã luyện hóa xong bảy viên Tiên Nguyên đan, tu vi của hắn vẫn còn là Hồng Liên nhất phẩm, cũng không thay đổi nhiều lắm.

Bên ngoài tẩm cung, Giản Tam Nương và Tây Môn Nhạn cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì họ cũng có thể quay về phủ sau khi cùng nhau giữ cửa trong hơn một tháng rồi.

Thời gian vui vẻ của tu sĩ trong hai điện cũng tới rồi, thời gian phát lương mỗi năm một lần đã đến. Trong số các Hành tẩu trong hai điện cũng chỉ có Tây Môn Nhạn đã được nhận tiền lương một lần, những Hành tẩu khác đều là đến sau, là lần đầu gia nhập vào chính quyền, cũng là lần đầu được nhận tiền lương nên những người này có chút hưng phấn.

Rốt cuộc thì vị Miêu đại Điện chủ thích chỉ tay năm ngón này cũng phải gặp mặt hai mươi vị Phủ chủ của hai điện. Quanh năm suốt tháng, hắn đã ném hết việc cho Dương Khánh, thế thì việc ra mặt một lần vào dịp cuối năm cũng là chuyện cần thiết thôi.

Ngay lập tức, Trấn Nhâm điện trở nên náo nhiệt lên, nhân mã tới nộp thu hoạch trong năm của các phủ chạy tới chạy nườm nượp, đến cả các Phủ chủ cũng lục tục vào cung để làm lễ chào Điện chủ, Đại tổng quản Dương Khánh ngồi bên cạnh để nhắc nhở Miêu Nghị bổ sung chỗ thiếu.

- ---------------

Chú thích:

(1) Vầng mây tím bay đến từ phương đông là điển tích Trung Quốc. Ngụ ý chỉ điềm lành khi có Thánh Nhân đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.