- Thần Lộ có một môn phái luyện bảo am hiểu luyện chế thứ đồ chơi tinh xảo này, ta đã bắt hết người của môn phái đó rồi, họ sau này sẽ chuyên luyện chế các loại trang sức cho mỗi mình ngươi thôi.
Câu trả lời này của Miêu Nghị hơi có ý khoác lác cho nàng vui, trên thực tế thì môn phái kia chỉ có hai người, đến nay vẫn còn chưa chịu khuất phục.
Không ngoài dự kiến, Lão Bản Nương ngượng ngùng cắn môi, nhìn hắn bằng ánh mắt đã hơi mang vẻ ý loạn tình mê.
Thừa dịp nàng động tình mà hắn cũng động lòng, Miêu Nghị vươn tay nắm lấy cái cằm trắng nõn của nàng, vừa mơn trớn vừa nâng nhẹ lên, rồi cúi đầu hôn lên môi nàng.
Lão Bản Nương vừa mới chủ động đáp lại thì chợt phát hiện bản thân nàng đã sa vào lồng ngực của hắn rồi. Nàng nghĩ không khéo sẽ bị Mộc Tượng và Thạch Tượng xem đến mất, hoảng sợ ngượng ngùng mà vội đẩy hắn ra, mắng:
- Đáng ghét! Lúc nào cũng tìm cách này cách khác để chiếm tiện nghi của ta. Không nói nữa, ta phải đi rồi. Ở lại đây lâu sẽ khiến cho người ta hiểu lầm chúng ta làm chuyện mờ ám gì đó đấy.
Nàng nói xong liền vỗ tay “bốp bốp” mấy cái. Rất nhanh, Mộc Tượng và Thạch Tượng quay lại đây với tốc độ nhanh như chớp.
Lão Bản Nương chui vào trong màn lụa. Miêu Nghị nhận thấy ánh mắt của Mộc Tượng và Thạch Tượng cực kỳ cổ quái. Vào lúc họ đang muốn khiêng kiệu, Miêu Nghị chợt hô:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2414532/chuong-1072.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.