Chương trước
Chương sau
Lão Bản Nương vẻ mặt cứng đờ, lập tức nóng nảy, đệ đệ mình lại muốn chém giết nam nhân của mình!

Vân Phi Hoàng? Vân Phi Dương? Miêu Nghị ngẩn ra, ánh mắt đảo qua vẻ mặt lo lắng của Lão Bản Nương, lập tức trong lòng hiểu rõ, chậm rãi đứng lên rời tiệc, tay nắm chặt trường thương cắm trên mặt đất.

Hắc! Người đang xem cuộc chiến tinh thần nhất thời lại tỉnh táo. Lại có trò hay để xem rồi.

Miêu Nghị cầm thương nơi tay, làm phép kiểm tra một chút hỏa cực tinh bên trong, vừa rồi đánh một trận, hỏa cực tinh tiêu hao rất lớn, đầu Kỳ Lân đã tiêu hao không còn hình dáng, nếu vừa rồi sử dụng kịch liệt như vậy..., chắc chắn đã không còn dùng được mấy lần.

Cái này cũng không trọng yếu, quan trọng là.... sau khi mình và Vân Phi Hoàng đánh nhau, người lo lắng nhất sợ là Lão Bản Nương.

Sau khi cất Kỳ Lân thương vào trong nhẫn trữ vật, chiến giáp trên người cũng hóa thành hắc vụ bay vào nhẫn trữ vật, Miêu Nghị cất cao giọng nói:

- Vân Phi Hoàng, ngươi thắng, ta nhận thua!

Lời này chính là trực tiếp bỏ qua ba mươi viên Tiên Nguyên đan.

Lời này vừa nói ra, toàn trường ồ lên, sáu nước khiếp sợ, ánh mắt cao tầng Tiên quốc bỗng nhiên nhìn chằm chằm. Nhạc Thiên Ba trầm giọng nói:

- Yến Bắc Hồng, có phải ngươi điên rồi hay không?

Nói đùa gì vậy. Miêu Nghị ngươi hiện tại chính là đại biểu cho bên phía Tiên quốc, bên Ma quốc phát ra khiêu chiến, ngươi lại nhận thua? Vậy chẳng phải là đại biểu Tiên quốc nhận thua Ma quốc? Lẽ ra ngươi phải lấy ra dũng khí đối chiến, tử chiến không lùi vừa rồi với Bạch Tử Lương mới đúng! Ngươi nhận thua có được chúng ta đồng ý không?

Trang Hữu Văn ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hắn, trong lòng thầm nhủ, tiểu tử ngươi lá gan cũng quá lớn đi, trước khi nhận thua cũng phải hỏi xem phía trên có đồng ý hay không.

Trong lòng Miêu Nghị hiểu rõ, phía trên không thể nào để cho hắn nhận thua, chỉ có thể là chính mình nhận thua, nhận thua đối với cá nhân hắn mà nói là có chỗ tốt.

Vẻ mặt Trình Ngạo Phương co quắp, hôm nay này quá mất mặt rồi. Mấu chốt là bên phía Tiên quốc không có Hồng Liên tu sĩ tới cứu tràng, cho dù có thật sự cũng không thể là đối thủ của ‘Đại Ma Vô Song Quyết’ Vân Phi Hoàng, nhìn tình hình đại chiến vừa rồi của Miêu Nghị với Bạch Tử Lương, đoán chừng cũng chỉ có Miêu Nghị có thể chịu đánh được một trận, nếu đổi thành những Hồng Liên tu sĩ khác đều không được.

Các quốc gia khác hoàn toàn không ngờ tới, bên phía Tiên quốc lại nhận thua? Giữa sáu nước ngoại trừ đánh thắng thua, từ lúc nào lại có trò công khai nhận thua?

Miêu Nghị xoay người chắp tay nói với hắn:

- Quân Sử, ty chức mới vừa đánh một trận, pháp lực tiêu hao không ít, đã không chịu nổi đánh thêm một trận nữa, ra sân nhất định sẽ thua!

- Ngươi...

Nhạc Thiên Ba chỉ vào hắn không biết nên nói cái gì cho phải, không ngờ Miêu Nghị lại lấy ra lý do như vậy, nếu ép Miêu Nghị ra sân, một khi Miêu Nghị đánh thua, đó chính là trách nhiệm của hắn, tức tối vung tay áo, hừ lạnh một tiếng.

Mặc dù Lão Bản Nương không biết bên này đang nói cái gì, nhưng có thể tưởng tượng, Miêu Nghị khẳng định đang thừa nhận áp lực cực lớn từ quan trên, nàng cho rằng mình hiểu rõ vì sao Miêu Nghị kiên quyết bất chiến. Là vì nàng! Nếu không sẽ không vừa hô tu sĩ cảnh giới Hồng Liên không phải địch thủ, đến bây giờ lại nhận thua đánh mất thể diện của mình.

Lão Bản Nương cắn cắn môi, có thể nói là cảm động không biết nói gì, tối hôm qua coi như không để cho hắn chiếm tiện nghi phí công, yêu chết người này rồi!

Bên phía Ma quốc Vân Báo đã chuẩn bị tinh thần, nhìn nhi tử chiến đấu một trận vinh dự cho Ma quốc, lúc này cũng hết chỗ nói rồi.

Dưới trận Vân Phi Hoàng ngạc nhiên một lúc lâu, chợt chỉ vào Miêu Nghị tức giận nói:

- Yến Bắc Hồng! Cái này gọi gì là chiến thắng, ta không chiếm tiện nghi này, xuống đây đánh một trận với ta!

Hắn cho là mình nhận lấy nhục nhã, người ta ngay cả đánh cũng lười đánh với hắn.

Vừa nghe lời này, Lão Bản Nương nắm mười ngón tay, thật sự có vọng động muốn lao xuống bóp chết tên này!

Ứng phó xong với bên phía Tiên quốc, Miêu Nghị mặc kệ Vân Phi Hoàng, ngồi trở lại vị trí của mình gật đầu với chưởng môn Mạc Danh của Linh Lung tông, tỏ vẻ cứ như vậy đi.

Nếu người trong cuộc đã xác nhận nhận thua, Mạc Danh cũng chỉ có thể tiếc nuối tuyên bố:

- Vân Phi Hoàng thắng, có vị nào nguyện ý ra sân khiêu chiến?

Không ai khiêu chiến, còn ai đi khiêu chiến? Vốn cả sáu nước đang bị Bạch Tử Lương lăn qua lăn lại làm thành thế cỡi hổ khó xuống, hiện tại Tiên quốc làm ra chuyện này, những nước khác cũng có bậc thang đi xuống rồi, cứ như vậy đi, còn chiến cái gì mà chiến, chính sự quan trọng hơn.

Phía chính phủ sáu nước cũng không có người nào ra tay, người trong những môn phái cũng không nói trước có thể đánh thắng hay không, cho dù có thể đánh thắng cũng không dám.

Nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng Tông Trấn bất giác phát hiện, Miêu Nghị nhận thua chưa chắc không phải chuyện tốt, Miêu Nghị cũng không phải là người của Thiên Ngoại Thiên, Miêu Nghị tự nhận tài nghệ không bằng người không có nghĩa là Thiên Ngoại Thiên tài nghệ không bằng người, cho dù Tiên quốc mất thể diện, nhưng trách nhiệm này cũng chỉ rơi vào trên người một mình Miêu Nghị.

- Ai dám chiến với ta!

Vân Phi Hoàng to giọng khiêu chiến, muốn tìm người phát tiết, kết quả phát hiện không ai để ý đến hắn, quay đầu lại không ngừng khiêu khích Miêu Nghị:

- Yến Bắc Hồng, ngươi là con rùa rụt cổ, có dám đánh một trận với ta!

Lời này làm Lão Bản Nương nghe được càng ngứa ngáy, trong lòng thầm nhủ: Vân Phi Hoàng ngươi cứ chờ đấy, không cần Miêu Nghị động thủ, quay về lão nương sẽ đích thân đánh cho ngươi thành tàn phế!

Bên trong màn tơ Phong Bắc Trần há có thể không rõ tâm tư của mọi người, cười nhạt nói:

- Đáng tiếc, một trò hay cứ như vậy trôi qua.

Cuối cùng, Mạc Danh lớn tiếng tuyên bố:

- Người đứng đầu, Vân Phi Hoàng!

Vân Phi Hoàng cũng không khách khí, đứng ở giữa sân đưa tay ra xa:

- Lấy phần thưởng ra!

Kêu hắn chạy lên tạ ơn lãnh thưởng là chuyện không thể nào. Tay Mạc Danh đảo qua, ba mươi miếng Tiên Nguyên đan bao phủ ánh sáng tử sắc từ trong khay bắn ra.

Trong sân năm ngón tay Vân Phi Hoàng nắm lại, trực tiếp hấp thụ trong lòng bàn tay, chồng thành hình dáng bảo tháp, đi lòng vòng khoe khoang với mọi người, làm phép hắng giọng, đắc ý nói:

- Cái này đúng là nhặt tiện nghi, cũng không cần làm gì, là có thể cầm được một đống phần thưởng, không giống những người khác liều chết liều sống không chiếm được không nói, còn đắc tội với người ta, thật buồn cười! Trọng điểm khoe khoang dĩ nhiên là Miêu Nghị.

Khóe miệng Lão Bản Nương hiện ra nụ cười lạnh, ta xem ngươi làm sao nuốt xuống!

Không phải người một nhà thì không vào một nhà, tên này và Vân Phi Dương thật đúng là giống nhau! Khóe miệng Miêu Nghị cũng hiện lên nụ cười nhạt, trong lòng tự nhủ, tiện nghi này lần sau ta sẽ bắt thân thể tỷ tỷ trừ nợ, khẳng định có thể chiếm cả vốn lẫn lời trên người tỷ tỷ ngươi.

Trong tay Bát Giới kích thích chuỗi tràng hạt, nhìn chằm chằm Vân Phi Hoàng đang ngang ngược trong sân, suy nghĩ, tiểu tử ngươi đừng lớn lối, tốt nhất đừng rơi vào trong tay Phật gia, món nợ này Phật gia ghi nhớ trước, lần sau không lột một lớp da của ngươi xuống, Phật gia sẽ mang họ như ngươi!

---------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.