Chương trước
Chương sau
Trước khi còn chưa xác nhận Bạch Tử Lương đã chết, Miêu Nghị thật sự còn muốn phóng đến chặt đầu Bạch Tử Lương xuống, mỗi lần nhớ tới tình cảnh chết thảm của Thích Tú Hồng hắn lại đau xé tâm can, không đích thân làm thịt Bạch Tử Lương, hắn vĩnh viễn không giải trừ được nỗi ám ảnh trong lòng này.

Bên trong hũ Luyện Yêu, hình ảnh khuôn mặt xinh đẹp nhỏ ra hai giọt lệ rơi xuống mặt hắn, hắn vẫn khắc cốt minh tâm!

Nhưng nhìn thấy Cơ Mỹ Mi và Cơ Đức Hải ở đây, Miêu Nghị liền biết không thể động thủ lần nữa. Vừa rồi nếu không phải Nhạc Thiên Ba kịp thời xuất thủ, làm không tốt mình cũng thua bởi tay Cơ Mỹ Mi rồi.

Miêu Nghị chỉ có thể bình tĩnh bay trở về vị trí của mình trên đỉnh núi, nhất thương đặt trên mặt đất, mặc giáp ngồi trở lại vị trí của mình, chờ người tìm đến mình khiêu chiến. Đồng thời cầm lấy bầu rượu đặt lên đầu ra sức rót, ngụm ác khí trong lòng thật sự khó tiêu!

Trang Hữu Văn ở bên cạnh nhìn thấy, truyền âm nói: - Lão đệ dũng mãnh. Hôm nay đánh một trận nhất định danh dương thiên hạ!

Miêu Nghị mặc kệ hắn, ngay cả liếc mắt cũng lười liếc.

Trang Hữu Văn không khỏi lúng túng, nhưng cũng có thể hiểu được, khiêu chiến vừa rồi mọi người cũng nghe được, Miêu Nghị và Bạch Tử Lương là huyết cừu, hai người nói rõ không chết không thôi, nhìn thấy mình sắp sửa đắc thủ, lại bị người khác phá quy củ quấy rồi, thử hỏi còn ai bình tĩnh cho được.

Vị trí của hắn đã bị Nhạc Thiên Ba đập nát rồi, đi tới chỗ Âu Dương Quang, phất tay đuổi hai nữ nhi của Âu Dương Quang đi, cười nói ngồi chen chúc với Âu Dương Quang. Âu Dương Quang lườm hắn một cái, có thể nói là vẻ mặt chán ngấy.

Một đám cao tầng Tiên quốc thỉnh thoảng lại liếc mắt về hướng Miêu Nghị ngồi phía dưới mặc giáp nâng ly không nói, tiểu tử này quay lại ngay cả hành lễ với quan trên cũng không làm, tất cả mọi người đều nhìn thấu trong lòng hắn không thoải mái, tâm tình muốn báo thù, tất cả đều có thể hiểu được, nhưng Tông Trấn vì suy nghĩ cho đại cục, chỉ có thể để cho hắn chịu ủy khuất.

Xung quanh cũng có rất nhiều ánh mắt đang nhìn về phía Miêu Nghị, không ít người bàn luận xôn xao.

Bành Ngư nhìn phía trên núi, trong lòng thầm “chậc chậc”, Miêu lão đệ đúng là rất mạnh mẽ, hôm nay lập nhiều công lớn, không chừng sau này còn sẽ bay cao!

Chuỗi tràng hạt trên tay Bát Giới lại một lần nữa chuyển động, ra vẻ đạo mạo, nhưng trong lòng đang nói thầm, cũng may không động thủ với lão Đại, nếu hai người đánh nhau chắc chắn hắn sẽ bị đánh một trận nhừ tử, quá mãnh liệt!

Trái tim lo lắng của Lão Bản Nương cuối cùng cũng buông xuống, hiện tại lại muốn cùng Miêu Nghị liếc mắt đưa tình, nhưng Miêu Nghị hiển nhiên không có hăng hái, vùi đầu uống rượu, ngay cả nhìn cũng không nhìn bên này một cái.

Bên trong màn tơ, Phong Bắc Trần nâng chén nhấp rượu, đặt chén xuống khẽ cười nói:

- Không ngờ còn có màn náo nhiệt như thế, cũng không uổng công bổn tôn lấy ra năm mươi viên Tiên Nguyên đan.

Quay đầu lại nhìn về phía phu nhân, lại phát hiện Tần Tịch đang nhìn Cơ Mỹ Mi cấp cứu nhi tử, trong mắt hiện lên thần sắc bi ai, tựa hồ rất đồng tình với hai mẫu tử có thể gặp phải cảnh sanh ly tử biệt này, làm Phong Bắc Trần thật sự không biết nói gì.

- Tử Lương!

Cơ Mỹ Mi đột nhiên phát ra một tiếng hét chói tai, hấp dẫn sự chú ý của mọi người:

- Ca, cứu…. cứu…. Tử Lương, ca, cứu nhi tử ta!

Tinh Hoa Tiên thảo là thánh dược chữa thương của giới tu hành, nhưng bất kể dùng thế nào, cũng không thể giảm bớt thương thế của Bạch Tử Lương, ngay cả vết thương cũng không thể khép lại, máu vẫn còn chảy ra ngoài, tựa hồ ngược lại bởi vì sử dụng Tinh Hoa Tiên thảo chữa thương mà làm trễ nãi thời gian cấp cứu.

Cơ Đức Hải cũng phát hiện có cái gì không đúng, nhanh chóng ngồi xổm xuống, một tay đặt sau lưng Bạch Tử Lương, chuẩn bị dùng sức mạnh khống chế thương thế.

- Phụt!

Bạch Tử Lương cũng cuồng phun ra một ngụm máu tươi bốc hơi nóng thậm chí có chút đốt người, vào mặt mẹ hắn, ngay sau đó thất khiếu đều rướm máu, há chiếc miệng giàn giụa máu tươi, dốc hết sức lực hét lên một tiếng:

- Mẹ...

Không biết hắn muốn nói cái gì, câu nói kế tiếp cũng không nói ra được, thân thể chợt lóe hồng quang, hiện ra nguyên hình tại chỗ, là một con bạch xà dài năm trượng, trên trán còn mọc một cái sừng trắng như tuyết trong suốt, một con bạch xà rất đẹp.

Hồi thiên vô lực rồi! Đôi mày nhíu chặt của Cơ Đức Hải buông lỏng ra, chậm rãi đứng lên, ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ quăng về hướng Miêu Nghị.

- Tử Lương!

Cơ Mỹ Mi hét thảm một tiếng, ôm lấy đầu rắn, thanh âm bi thiết bỗng nhiên im bặt, tù trong ánh mắt của nhi tử nàng có thể thấy được sự giải thoát, tựa hồ chết là một loại giải thoát.

Bạch xà chậm rãi chuyển động hai tròng mắt rốt cục ngưng trệ bất động, mất đi thần thái, hoàn toàn không có động tĩnh.

- Ta giết ngươi!

Cơ Mỹ Mi đột nhiên xông lên, lại bị Cơ Đức Hải túm lấy, Cơ Mỹ Mi chỉ vào Miêu Nghị điên cuồng gầm thét:

- Ta giết ngươi, ngươi giết nhi tử của ta, ta phải bầm thây ngươi thành vạn đoạn...

Thanh âm có thể nói thê lương vô cùng.

Đã chết? Không còn cứu được? Hiện trường bắt đầu bàn luận xôn xao, cũng không ngờ đã dùng tới Tinh Hoa Tiên thảo vẫn không cứu được.

Đã chết? Miêu Nghị mắt lạnh, cầm bầu rượu lên phát hiện rượu đã hết, lúc này ngoắc tay gọi người phục vụ bên cạnh:

- Mang rượu tới!

Một bên là bi thương vô hạn điên cuồng mắng chửi, một bên là muốn uống rượu ăn mừng.

Cơ Đức Hải làm phép thu lại thi thể của Bạch Tử Lương, đồng thời mạnh mẽ chế trụ Cơ Mỹ Mi mang đi.

Nhìn Cơ Mỹ Mi khóc đến mức mất hết tâm trí, vô cùng thương tâm, vẻ mặt Lão Bản Nương cũng bi thương, nàng có chỗ tương đồng với Cơ Mỹ Mi, có thân thế hiển hách giống nhau, đều yêu nam nhân không nên yêu, thậm chí có thể nói Cơ Mỹ Mi là bước rập khuôn theo nàng, đối với bi thống lúc này của Cơ Mỹ Mi, Lão Bản Nương có thể hiểu được, đó là một tia hi vọng cuối cùng tan biến thành tuyệt vọng.

Lão Bản Nương không biết hiện tại yêu Miêu Nghị có phải lại là yêu một nam nhân không nên yêu hay không, chuyện này nàng thật sự không muốn nghĩ đến.

Mặc dù đồng tình với Cơ Mỹ Mi, nhưng nàng cũng biết, có một số chuyện chính là ngươi chết ta sống, không phải là Bạch Tử Lương giết Miêu Nghị, thì chính là Miêu Nghị giết Bạch Tử Lương, nàng đương nhiên là tình nguyện chọn lựa cái phía sau, hi vọng người yêu của mình sống sót. Chí ít có một điểm, trước khi Bạch Tử Lương rơi xuống còn có người đi ra ngăn cản Miêu Nghị tiếp tục hạ sát thủ, nếu đổi thành Miêu Nghị chết không ai có thể ngăn cản, nàng liều lĩnh chạy ra cũng không ngăn được, cho nên nàng vui mừng vì Miêu Nghị còn sống.

- Trận tỷ thí đầu tiên, Yến Bắc Hồng thắng!

Mạc Danh lên tiếng hô:

- Không biết ai muốn ra sân khiêu chiến với Yến Bắc Hồng?

- Vân Phi Hoàng ở đây!

Bên phía Ma quốc vang lên một thanh âm, Vân Phi Hoàng lắc mình rơi vào trong sân, chỉ vào Miêu Nghị lớn tiếng nói:

- Yến Bắc Hồng, dám cùng ta đánh một trận!

Nhân mã phía chính phủ của mấy quốc gia vốn không ai nguyện ý diễn trò cho Phong Bắc Trần nhìn. Nhưng Bạch Tử Lương nhảy ra ngoài, lại kéo Miêu Nghị ra đánh một trận, hiện giờ bên phía Tiên quốc thắng, tính chất của chuyện này đã thay đổi.

---------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.