Chương trước
Chương sau
Mười mấy người Miêu Nghị mang đến cùng kêu lên lĩnh mệnh, tất cả cầm vũ khí, mắt lạnh nhìn đám người xung quanh.

Bộ hạ của Mã Vị Hàn đưa mắt nhìn nhau.

Miêu Nghị đã xách thương từng bước ép về hướng Mã Vị Hàn, Mã Vị Hàn kinh hãi nói:

- Hành tẩu, chuyện này nhất định có hiểu lầm, há lại chỉ tin lời của một bên!

Trên tay hắn đã cầm vũ khí ra ngoài đề phòng, nếu thật sự không được cũng chỉ có thể liều mạng, hai thị nữ của hắn cũng như thế.

Miêu Nghị quát lên:

- Trước mặt bổn tọa dám nhục mạ bổn tọa, còn không chịu nhận lỗi, đủ thấy lòng dạ xấu xa, sớm biết như thế, ban đầu ta nên làm thịt ngươi!

Lúc này, Giản Tam Nương đột nhiên nhanh chóng đi đến, ngăn cản Miêu Nghị, hảo tâm nhắc nhở:

- Đại nhân, ngươi và Mã điện chủ dù sao cùng là quan lại một điện, có chuyện gì có thể ngồi xuống thương lượng, không nhất định phải gây ồn ào ngươi chết ta sống.

Lúc này Mã Vị Hàn cũng gật đầu lia lịa nói:

- Lời này rất đúng, Hành tẩu, chúng ta không thể bị người ta khích bác, làm tổn thương hòa khí.

Sau đó nghiêng người đưa tay:

- Mời vào trong!

Bộ dạng Miêu Nghị như muốn trợn mắt phát tác, hai tay Giản Tam Nương lại đột nhiên kéo cánh tay của hắn, đung đưa thân thể nũng nịu nói:

- Đại nhân!

Ngoài mặt làm bộ nũng nịu làm nũng, nhưng trong lòng thầm mắng, Hành tẩu một điện lại làm loại chuyện này, lão nương thiệt thòi lớn rồi!

Đám người Tây Môn Nhạn không phải là ngẩng đầu nhìn trời, thì là nhìn bốn phía, hoặc là cúi đầu nhìn xuống đất.

Bị Giản Tam Nương nũng nịu như vậy, hỏa khí của Miêu Nghị tựa hồ trong nháy mắt tiêu tán toàn bộ, hừ lạnh nói:

- Ta nghe ngươi lần này.

Dứt lời hắn xách thương đi theo Mã Vị Hàn vào trong.

Cũng không biết bên trong đã nói những gì, tóm lại không bao lâu Giản Tam Nương đi ra, đứng ở cửa gật đầu, trong đám Hành tẩu Miêu Nghị mang đến lập tức có một người phi thiên rời đi.

Đợi đến khi người này trở về, đã dẫn theo Văn Phương và mấy tên trong thương hội đi vào. Không đợi quá lâu, có người từ trong nhà đi ra, Miêu Nghị vung tay lên:

- Đi!

Một đám người lập tức phi không rời đi.

Mã Vị Hàn từ bên trong đi ra đại sảnh, vẻ mặt lo lắng, bọn họ đã nói chuyện gì chứ? Chính là nói tới cuối cùng vẫn phải chịu nhận lỗi, món nợ của Hoàng Lâm cho dù chết đi cũng tính luôn một thể, ba người, mỗi người bốn mươi vạn hạ phẩm Nguyện Lực châu, cộng lại tổng cộng là 120 vạn hạ phẩm Nguyện Lực châu, không trả thì giết ngươi, trả hay là không trả?

Hắn hoàn toàn không lấy ra ở đâu nhiều Nguyện Lực châu như vậy, nhưng chuyện này cũng dễ làm! Người ta lập tức giúp hắn mời người của thương hội tới, bán đồ lấy120 vạn làm phí dụng chịu nhận lỗi cho người ta...

Trấn Tân điện Nhật Hành cung.

Hai thị nữ của Hoàng Lâm nhìn Điện chủ Lý Ngọc Quyên, một lần nữa khàn cả giọng:

- Là nàng! Chính là nàng! Nàng, còn có Mã Vị Hàn, La Minh Quang, Lục Vân Khách, Hồ Tử Phân, Tiêu Dạ Thành, sáu người bọn họ lần trước mang nhục vì đại nhân, liền sai sử hai người chúng ta tới ám sát đại nhân!

Lý Ngọc Quyên kinh hãi, lạnh lùng nói:

- Hành tẩu, đừng vội nghe hai tiện nhân này nói hưu nói vượn, hai tiện nhân này nhất định vì chuyện của Hoàng Lâm mà lòng mang hận ý với sáu người, cố ý gài tang vật vu hãm. Nàng thật ra đã đoán đúng một chút, hai nữ thích khách này đúng là vì cái chết của Hoàng Lâm mà hơi ẩn chứa oán hận với sáu người bọn hắn.

Nhưng đoán đúng hay không cũng không quan trọng, Miêu Nghị tới hưng sư vấn tội, chẳng qua là tìm một lý do hợp lý mà thôi.

Kết quả cuối cùng rất đơn giản, lại là Giản Tam Nương nhảy ra giả bộ nũng nịu với Miêu Nghị, cho nên có lời gì cũng dễ nói, đơn giản chỉ có hai con đường, đưa tiền hay là đưa mạng!

Nguyện Lực châu có sẵn hay không không quan trọng, lập tức giúp ngươi mời tới mấy người trong thương hội của Văn Phương, trực tiếp lấy đồ đổi tiền là được.

Nguyện Lực châu tới tay, Miêu Nghị lại khiển trách Lý Ngọc Quyên mấy câu, mới dẫn theo một đám người rời đi. Đám người này cũng không dừng lại, tiếp theo chạy tới Nhật Hành cung tìm Điện chủ Tiêu Dạ Thành của Trấn Đinh điện, dưới tình huống không có gì khác biệt với mạnh mẽ cướp đoạt, Tiêu Dạ Thành không phục cũng vô dụng. Làm xong Tiêu Dạ Thành lại một lần nữa trở về Mộc Hành cung, tìm Điện chủ La Minh Quang của Trấn Kỷ điện, ngay sau đó lại tìm Điện chủ Lục Vân Khách của Trấn Canh điện.

Cuối cùng trở về Trấn Nhâm điện, trên đường thăm hỏi hàng xóm, Điện chủ Hồ Tử Phân của Trấn Tân điện.

Vừa nhìn thấy Miêu Nghị mặc giáp xách thương, dẫn một đám Hồng Liên tu sĩ xông thẳng vào tẩm cung của mình, còn không đợi Miêu Nghị hỏi tội, Hồ Tử Phân đã biến sắc, chủ động tiến lên tiếp đón, cười nói:

- Hành tẩu! Thật đúng là trùng hợp, ta đang muốn đến Trấn Nhâm điện tìm ngài, không ngờ ngài đã tới rồi.

Miêu Nghị hừ lạnh nói:

- Ngươi còn có mặt mũi tìm ta?

Hồ Tử Phân cười nói:

- Hành tẩu nói gì vậy, lần trước ngài không phải nói kêu ta đến nhận lỗi sao, ta đang chuẩn bị đi đổi Nguyện Lực châu tự mình tới cửa tạ tội. Ngoan như vậy sao? Miêu Nghị liếc mắt nói:

- Sao bây giờ mới đến? Hình như ta chỉ cho ngươi kỳ hạn một tháng?

Hồ Tử Phân nhất thời vẻ mặt ai oán nói:

- Còn không phải là Hành tẩu ngài làm ra hảo sự.

Miêu Nghị ngẩn ra, lạnh nhạt nói:

- Hình như ta không làm gì với ngươi?

- Hành tẩu. Ngài dễ quên như vậy sao, sau khi ta giúp ngài đánh nhau ở Xuân Hoa lâu Đô thành, sau đó bị bắt đến phủ Đô Đốc. Đàn ông các ngươi da dày thịt béo dĩ nhiên không có chuyện gì, nhưng ta là một nữ nhân làm sao chịu nổi, mới bị treo ngược lên đã sợ đến hồn phi phách tán, năm roi kia đánh xuống, thiếu chút nữa đã đánh chết ta rồi. Vì vậy bây giờ ta mới vừa vặn khôi phục như cũ, nhớ rằng phải đến chỗ ngài chịu nhận lỗi. Ngài còn muốn ta làm sao?

Vẻ mặt Hồ Tử Phân giả bộ đầy ủy khuất.

Lời nói này cũng khiến Miêu Nghị có chút ngượng ngùng, thử suy nghĩ thấy đúng là như x thế, một đám người giúp mình đánh một trận ở Đô thành, lại bị liên lụy chịu hình, tiên hình kia đến nay thử nhớ lại cũng có chút làm cho người ta thấy lạnh sống lưng, bây giờ trở về lại đi lừa gạt dọa dẫm bọn họ, vậy đích xác là có chút quá đáng.

Nhưng nghĩ đến đám người này ra sức giễu cợt nói xấu mình sau lưng. Nữ nhân này lại càng không có gì hay để nói. Hiện tại còn giả bộ ủy khuất cái gì? Miêu Nghị cười lạnh một tiếng, quay đầu lại quát lên:

- Dẫn hai tiện nhân ám sát bổn tọa tới đây!

Hai nữ thích khách chật vật không chịu nổi vừa lộ mặt, liền khàn cả giọng gào lên:

- Là nàng! Chính là nàng! Nàng, còn có Mã Vị Hàn, La Minh Quang, Lục Vân Khách, Lý Ngọc Quyên, Tiêu Dạ Thành, sáu người bọn họ lần trước chịu nhục vì đại nhân, liền sai sử hai người chúng ta đi ám sát đại nhân!

Tình huống gì thế này? Hồ Tử Phân có chút phát mộng.

Tình huống dễ nói, cuối cùng đàm phán mà thôi, cái gọi là đồ chịu nhận lỗi của Hồ Tử Phân ít hơn. Gấp bội rồi, không đủ? Lập tức giúp ngươi mời người của thương hội tới...

---------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.