Chương trước
Chương sau
Lời này vừa nói ra, trong lòng đám người Trang Hữu Văn lập tức thầm mắng không thôi, người nào cũng làm giống như ngươi, ném một đống tiền ra nuôi một đống Hành tẩu, vậy ba người chúng ta uống gió Tây Bắc sao, ngươi chiếm cái hư danh Hành tẩu ngược lại cũng không dâng nạp cho chúng ta.

Ai cũng biết Điện chủ bình thường không thể làm giống như Miêu Nghị, ném tiền ra nuôi người khác, nếu như vậy hắn còn làm Điện chủ làm chi, người này hành động hoàn toàn không theo như lẽ thường.

Thượng Lưu Hoan nói:

- Đó là người ta tuân thủ quy củ hơn ngươi!

Miêu Nghị trực tiếp đánh về:

- Tuân thủ quy củ cái rắm, đó là bọn họ không nỡ móc tiền trong túi mình ra.

Thượng Lưu Hoan nói:

- Tóm lại, ngươi làm như vậy là không đúng.

Miêu Nghị hỏi ngược lại:

- Vậy ngươi muốn ta thế nào?

Thượng Lưu Hoan nói:

- Lập tức xóa sổ số Hành tẩu vượt mức đi!

Bộ dạng Miêu Nghị ra vẻ phục tùng, rủ mắt nói:

- Nếu các ngươi không giảng đạo lý như vậy. Ta cũng có thể thành toàn cho các ngươi, nếu các ngươi cảm thấy danh tiếng ‘Hành tẩu’ chướng mắt, mười hai Chấp sự phía dưới của ta vẫn để trống. Cùng lắm thì để cho bọn họ làm Chấp sự đi, để cho bọn họ làm Chấp sự sẽ không vượt mức chứ? Các ngươi không đến nỗi can dự vào chuyện ta cho bọn hắn bao nhiêu thù lao chứ? Ta móc túi tiền của mình hình như không liên quan đến người khác?

Không ai có thể quy định tu sĩ Hồng Liên không thể làm Chấp sự, ba người hoàn toàn hết chỗ nói rồi, thì ra người này còn có hậu chiêu chờ đợi. Người khác chính là kiêng kỵ mười tám tu sĩ Hồng Liên thủ hạ của ngươi. Ngươi đổi lại cách gọi của bọn hắn thì có ích lợi gì, người vẫn là những người đó, vậy ngươi xóa bỏ đi làm gì?

Trang Hữu Văn, Thượng Lưu Hoan, Bá Ngôn đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn không biết nói gì nữa, lúc này chuyện xóa hay không xóa đã hoàn toàn không còn một ý nghĩa nào nữa.

Thấy phía dưới không có ý kiến gì, Trình Ngạo Phương bưng trà tiễn khách nói:

- Nếu mấy vị không có chuyện gì khác, vậy cứ như vậy đi.

Đưa mắt nhìn mấy người cáo từ rời đi, Trình Ngạo Phương bĩu môi cười một tiếng.

Đối với nàng mà nói, phía dưới có thêm một số tu sĩ Hồng Liên là chuyện tốt. Tuy nói là nhân mã của Điện chủ phía dưới, nhưng đều là thực lực của Mộc Hành cung, làm sao Điện chủ các lộ có thể lấy ra phần lớn tài nguyên tu luyện của mình để nuôi người khác...

Mộc Hành cung cách Trấn Nhâm điện không xa, vừa về tới Trấn Nhâm điện, Miêu Nghị lập tức triệu tập mười bốn vị Hành tẩu. Từ trong địa lao sâu thẳm lôi hai nữ thích khách kia ra ngoài, mười lăm đạo nhân ảnh cấp tốc vút không mà đi.

Một đường bay nhanh, gần tới Trấn Mậu điện, một đám người toàn bộ lấy ra vũ khí. Miêu Nghị lại càng khoa trương, người mặc chiến giáp, tay cầm Kỳ Lân thương.

Cùng một đám người trực tiếp giá lâm xuống không trung Trấn Mậu điện, Miêu Nghị đứng trong hư không, nhìn cung điện phía dưới lớn tiếng quát:

- Mã Vị Hàn, lăn ra đây cho ta!

Trong thoáng chốc xuất hiện nhiều tu sĩ Hồng Liên như vậy, người phía dưới lập tức rối loạn.

Ở phía dưới, Mã Vị Hàn vừa chạy ra khỏi tẩm cung, ngẩng đầu nhìn lên, Miêu tặc mang đám người đánh tới rồi, nhất thời thần sắc đại biến, có chút luống cuống.

Mười lăm người trực tiếp hạ xuống trước mặt Mã Vị Hàn, vẻ mặt Miêu Nghị đầy lạnh lùng, xách thương tiến tới gần từng bước.

Mã Vị Hàn từng bước lui về phía sau, hai thị nữ phía sau cũng từng bước lui về phía sau. Cho dù Miêu Nghị chỉ tiến lên một mình, hắn cũng vẫn thấp thỏm. Chuyện Miêu Nghị dùng hai quyền một cước đánh chết Điện chủ Tiên Hành cung ở Đô thành không phải là giả, chưa nói đến lúc này hắn mang theo nhiều nhân mã tới dọa người như vậy.

Ban đầu khi ở Mộc Hành cung, tất cả mọi người không cho rằng Miêu Nghị dám tìm đến địa bàn của những người khác gây chuyện, sau khi Mã Vị Hàn biết chuyện Miêu Nghị làm ra mười tám vị Hành tẩu, hắn cũng không lên tiếng, dù sao cũng đánh không tới địa bàn của hắn, nhưng hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới Miêu Nghị nói tìm tới cửa là tìm tới cửa.

Mã Vị Hàn dừng bước, cố gắng trấn định, Miêu Nghị cũng chĩa đầu thương vào ngực hắn.

Đầu thương sắc bén ghim vào lồng ngực làm hắn hơi đau, Mã Vị Hàn trầm giọng nói:

- Miêu Hành tẩu, chuyện này là thế nào?

Lúc này ba vị Hành tẩu của Mã Vị Hàn cũng tới, trong đó một vị mới được bổ nhiệm, có người hô:

- Miêu Hành tẩu, sao ngươi lại đến đây gây sự!

Miêu Nghị hoàn toàn không để ý tới, chỉ nhìn chằm chằm vào Mã Vị Hàn cười lạnh:

- Ta đã sớm biết ngươi bất kính với bổn Hành tẩu, vốn đại nhân không muốn chấp tiểu nhân, ta muốn giơ cao đánh khẽ không so đo với ngươi, ai ngờ ngươi dám phái người ám sát bổn Hành tẩu, thật là to gan, chẳng lẽ ngươi nghĩ bổn tọa không dám giết ngươi?

Mã Vị Hàn kinh ngạc nói:

- Hành tẩu nói vậy là có ý gì?

- Tốt! Đừng nói bổn tọa nói oan cho ngươi, lần này cho ngươi chết rõ ràng!

Miêu Nghị thu thương trở về, mười bốn người phía sau lập tức đẩy hai nữ nhân cụt tay ra ngoài, có thể nói quần áo rách rưới, tóc tai bù xù, vô cùng bẩn, chật vật không chịu nổi. Miêu Nghị gật đầu, Tây Môn Nhạn lập tức níu lấy tóc nhị nữ, để mặt nhị nữ lộ ra ngoài.

Miêu Nghị chỉ thương vào nhị nữ, quay đầu lại nhìn về phía Mã Vị Hàn:

- Ngươi đừng nói ngươi không quen biết các nàng.

Hai vị thị nữ phía sau Mã Vị Hàn kinh ngạc nhìn nhau, hiển nhiên biết hai người kia. Mã Vị Hàn cau mày nói:

- Thị nữ của Hoàng Lâm!

- Biết là tốt rồi! Hai tiện nhân này dám lẫn vào trong nhân mã bổn tọa mới thu nhận, thừa dịp bổn tọa lộ diện, đánh lén ám sát sau lưng, dưới tình huống ở khoảng cách gần chưa chuẩn bị bổn tọa thiếu chút nữa bị các nàng hạ độc thủ rồi.

Miêu Nghị lại quay đầu lại nhìn về phía nhị nữ, quát lên:

- Nói! Rút cuộc là người nào sai khiến hai người các ngươi hành thích bổn tọa!

Trong mắt nhị nữ tràn đầy thần sắc oán độc, nhìn Mã Vị Hàn, tựa hồ khàn cả giọng nói:

- Là Mã Vị Hàn, là hắn sai khiến chúng ta ám sát đại nhân!

Lúc này tất cả nhân mã của Trấn Mậu điện đều ầm ầm chạy tới, nhưng không ai dám động thủ, người ta nhiều cao thủ Hồng Liên như vậy, không chủ động động thủ đã cám ơn trời đất rồi, lúc này nghe nói như thế cũng âm thầm trao đổi ánh mắt, bao gồm ba vị Hành tẩu cũng có mấy phần tin tưởng, bọn họ cũng đã nghe nói về ân oán giữa Mã Vị Hàn và Miêu Nghị, Mã Vị Hàn hoàn toàn có thể lợi dụng tâm thái báo thù cho Hoàng Lâm của hai thị nữ đi hành thích Miêu Nghị.

Mã Vị Hàn cũng kinh hãi, giận tím mặt, tay chỉ hướng nhị nữ, phẫn nộ quát:

- Tiện nhân! Dám ngậm máu phun người!

- Là hắn! Chính là hắn!

Hai nữ thích khách liên tục kêu la lại những lời này.

Miêu Nghị chỉ thương vào người Mã Vị Hàn, quát lên:

- Bằng chứng như núi! Còn dám nói xạo! Ta đang suy nghĩ tại sao cho ngươi kỳ hạn một tháng để đến nhận lỗi, vì sao vẫn chậm chạp không thấy, thì ra là sau lưng ẩn dấu tâm tư ác độc như thế!

Hắn lại vung thương chỉ hướng thủ hạ của Mã Vị Hàn:

- Chư tướng Trấn Nhâm điện nghe lệnh, hôm nay ai dám ngăn chặn bổn tọa giết tên ác tặc dám phạm thượng này, đều cùng tội luận xử, giết không tha!

- Vâng!

---------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.