Nghe mùi thơm quen thuộc, Nguyệt Dao ấm áp cười nói:
- Thật ra ta cũng không ăn ít, đại ca không cho ăn, nhị ca ta sẽ đi lấy trộm, sau khi lấy trộm sẽ kéo ta trốn ra ngoài lén ăn. Thật ra nói đến làm mấy món ăn này, nhị ca ta vẫn là sở trường nhất, tay nghề của đại ca thật ra chưa ra hình dáng gì.
Nàng cầm lấy chiếc đũa gắp một chút đồ ăn nếm thử, phát hiện có chút khó nuốt, nàng hiện tại vốn không thích ăn loại thức ăn nhiều dầu mỡ, cuối cùng chỉ có món súp máu heo hơi chút hợp khẩu vị, nhưng uống thêm mấy hớp, làm sao cũng không tìm được mùi vị trong trí nhớ.
Miêu Nghị không biết từ lúc nào xuất hiện ở cửa, hỏi:
- Có phải rất khó ăn hay không?
Nguyệt Dao liếc hắn một cái, cùi chỏ đặt lên bàn, hai tay ôm mặt, mặt mũi sầu não nói:
- Đại ca, bao lâu rồi ngươi không làm cơm, không có mùi vị trước kia.
- Phương pháp có lẽ không có vấn đề, vẫn là phương pháp trước kia, ta nếm thử, phát hiện cũng không dễ ăn.
Miêu Nghị đi tới đối diện nàng ngồi xuống nói:
- Cuối cùng ta suy nghĩ cẩn thận, là tự chúng ta ăn nhiều đồ ngon rồi, nên những món ăn này đã không còn hợp khẩu vị của chúng ta. Không phải là mùi vị món ăn thay đổi, mà là bản thân chúng ta đã thay đổi.
Quay đầu lại hắn nói với Thiên nhi:
- Tối hôm qua ngươi đã thức cả đêm rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2414291/chuong-624-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.