Chương trước
Chương sau
Yến Bắc Hồng cười to phất tay áo rời đi, hắn biết huynh muội người ta mới vừa đoàn tụ có nhiều chuyện để nói, hắn cứ ở lại chỗ này chắc chắn sẽ quấy rầy người ta, tốt nhất nên thức thời rời đi.

- Giúp ta tiễn khách.

Miêu Nghị nói với Thiên nhi, Tuyết nhi, hắn bị Nguyệt Dao quấn chặt lấy, không thoát ra được.

- Không cần!

Yến Bắc Hồng nói xong, phi thiên rời đi.

Miêu Nghị lại nói:

- Một người ra ngoài coi chừng dùm, không có gì chuyện trọng yếu, không cho bất cứ kẻ nào tới đây quấy rầy.

Tuyết nhi vội vàng lên tiếng chạy ra ngoài.

Y phục chỗ bả vai của hắn đã bị nước mắt của nàng làm cho ướt nhẹp, thần thái của Miêu Nghị vẫn bình tĩnh, trong ánh mắt cũng vô cùng ôn nhu, nhẹ nhàng vỗ lưng Nguyệt Dao, trong đầu hiện lên những hình ảnh khi hai người còn bé.

Thiên nhi ở bên cạnh nhìn thấy vậy không kori hâm mộ, nàng chưa từng nhìn thấy đại nhân có ánh mắt như vậy, ánh mắt làm cho lòng người ấm áp, nàng cứ yên lặng ở bên cạnh, không quấy rầy.

Miêu Nghị cũng không biết mình đứng bao lâu, suy nghĩ vẫn đắm chìm trong những hình ảnh khi còn bé, bên tai đột nhiên truyền đến truyền âm của Thiên nhi:

- Đại nhân, đại nhân!

Miêu Nghị bỗng nhiên mở mắt, kinh ngạc phát hiện trời đã tối rồi, xem chừng hắn đã đứng ở đây hai canh giờ.

- Đại nhân, Tam gia ngủ thiếp đi rồi.

Thiên nhi bước tới nhắc nhở.

Miêu Nghị sửng sốt, phát hiện hô hấp của Nguyệt Dao đều đều, thật đúng là ngủ thiếp đi rồi.

- Lão Tam, tỉnh lại đi, lão Tam...

Miêu Nghị vỗ lưng nàng, kêu vài tiếng, phát hiện nàng gọi mãi không tỉnh, tâm thái ngủ hoàn toàn không phải bình thường.

Tu sĩ ngủ đến loại tình trạng như chết này, có thể thấy được ngủ rất an tâm, tựa hồ gục vào trong lồng ngực Miêu Nghị có thể buông lỏng không cần suy nghĩ đến bất cứ chuyện gì.

Bộ dạng của nàng như vậy khiến cho Miêu Nghị mơ hồ có chút đau lòng, tất cả cảm xúc nàng kìm nén bao lâu nay, cuối cùng cũng phát tiết ra ngoài, khóc đến xuất thần, nếu không sao có thể ngủ như chết như vậy.

Hắn lại vô ý mạnh mẽ đánh thức Nguyệt Dao, đẩy nàng xuống cánh tay của mình, bế nàng về phía phòng ngủ.

Vừa đến phòng ngủ, Thiên nhi vội vàng trải lại chăn nệm Nguyệt Dao đã làm rối loạn lúc trước.

Chỉ thấy Miêu Nghị nhẹ nhàng đặt Nguyệt Dao lên trên giường, cầm gối cẩn thận kê xuống đầu của nàng, lại tự mình giúp nàng cởi bỏ giày và tất.

Loại chuyện lặt vặt này, Thiên nhi muốn làm thay hắn, nhưng Miêu Nghị khoát tay, ý bảo để mình làm:

- Chuẩn bị nước.

Chỉ một lát sau, Thiên nhi bưng một chậu nước tới, trên cánh tay cầm một chiếc khăn lông trắng.

Miêu Nghị đưa tay làm phép điều tiết một chút nhiệt độ của nước, ném khăn lông xuống ướt nhẹp, vắt khô, xoay người cầm khăn lông tỉ mỉ lau chùi khuôn mặt đẫm nước mắt trước đó của Nguyệt Dao.

Sau khi giúp nàng lau mặt sạch sẽ, hắn lại ôm đôi chân nàng để lên đùi mình, cẩn thận giúp nàng xoa bóp đôi chân.

Thiên nhi ở bên cạnh, thấp giọng cười nói:

- Đại nhân, Tam gia chẳng những rất xinh đẹp, ngay cả đôi chân cũng dài rất đẹp mắt.

- Đúng thế, ngươi cũng không nhìn xem nàng là muội muội của ai.

Miêu Nghị có chút đắc ý, lại bổ sung:

- Cái này có thể có liên quan đến thể chất của nàng, nàng trời sinh phượng thể, trời sinh băng thanh ngọc khiết, không dễ dàng chịu ăn mòn của ngoại tà. Người có loại thể chất này nhất định là có tư thế long phượng, nhưng khi còn bé cũng không xinh đẹp như vậy... Có thể là khi đó điều kiện đi theo ta quá kém, đại ca như ta cũng không chăm sóc nàng tốt... Nha đầu này khi còn bé thích chơi đến mệt lả, mới trèo lên giường khẽ đảo mắt đã ngủ mất rồi, lần nào cũng là ta giúp nàng thu dọn. Sau này không thể làm như vậy, dù sao cũng là đại cô nương rồi, không thích hợp làm như vậy.

Thiên nhi gật đầu nói:

- Sau này ta sẽ hầu hạ Tam gia.

Miêu Nghị giúp Nguyệt Dao thu thập một chút, lại đặt hai chân nàng lên trên giường, khẽ kéo chăn, nhẹ nhàng đắp lên người Nguyệt Dao.

Nhìn thấy bộ dạng của hắn tỉ mỉ như vậy, Thiên nhi không khỏi hâm mộ, người đại ca này quả thực vô cùng thương yêu muội muội, nếu mình cũng có một đại ca như vậy thì tốt.

Miêu Nghị ngồi bên cạnh giường, lẳng lặng nhìn Nguyệt Dao, nhìn vẻ đẹp tuyệt mỹ của nàng trong lúc ngủ say, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của nàng, lại ngắt mũi nàng, đứng lên, nói với Thiên nhi:

- Tối nay ngươi ở chỗ này trông chừng nàng đi, nha đầu này có thói quen đạp chăn.

- Vâng!

Thiên nhi khẽ cười một tiếng:

- Đại nhân đối với Tam gia thật tốt.

Miêu Nghị cười khổ lắc đầu rồi đi...

Nguyệt Dao ngủ một giấc đến tận buổi trưa hôm sau mới tỉnh lại, từ khi nàng bước chân vào giới tu hành, chưa bao giờ có cảm giác ngủ thoải mái như thế, lười biếng vặn eo bẻ cổ, đột nhiên nhớ tới mình đanng ở đâu, nhanh chóng bò dậy, ngắm nhìn xung quanh.

Thiên nhi tiến lại cười nói:

- Tam gia, ngài tỉnh rồi sao?

Nguyệt Dao hỏi:

- Làm sao ta lại ngủ ở đây?

Thiên nhi cười nói:

- Tam gia, ngài không nhớ sao? Hôm qua ngài nằm úp sấp trên người đại nhân ngủ thiếp đi, sau đó là đại nhân bế ngài vào đây, còn tự mình lau mặt cho ngài, rửa chân cho ngài, đắp chăn cho ngài. Đại nhân nói Tam gia khi còn bé mỗi lần chơi mệt ngủ thiếp đi, hắn đều thường xuyên giúp ngài thu thập, nhìn đại nhân đối xử với Tam gia như vậy, hầu gái cũng hâm mộ.

Nguyệt Dao nhìn đôi chân ngọc của mình, gót ngọc giật giật, nghĩ đến chân mình bị một đại nam nhân đụng chạm, gương mặt ửng hồng, nói lầm bầm:

- Đại ca cũng thiệt là, ta bây giờ đâu còn là đứa trẻ.

Thiên nhi gật đầu nói:

- Đại nhân nói rồi, sau này không thể giúp ngài thu thập như vậy, nói ngài trưởng thành rồi, làm như vậy không thích hợp.

Nguyệt Dao quỳ gối, gót ngọc nhếch lên, hừ hừ hai tiếng, cũng không biết có ý gì, hỏi:

- Đại ca đi đâu rồi?

Thiên nhi trả lời:

- Đại nhân đang ở bên ngoài đàm luận với người ta, có dặn dò hầu gái, nói đợi sau khi ngài tỉnh dậy, ngài không nên tùy tiện ra ngoài chặm mặt với người ta, nói thân phận của ngài không nên ló mặt nhiều ở đây. Đúng rồi, đại nhân còn đích thân xuống bếp làm một số món ăn, nói là lúc ngài còn bé rất thích ăn, kêu ngài sau khi tỉnh lại thì dùng bữa. Hầu gái còn chưa bao giờ được ăn đồ ăn đại nhân nấu, đại nhân đối với Tam gia thật tốt.

Nguyệt Dao nhớ tới mùi vị khi còn bé trong trí nhớ, đôi mắt sáng ngời, nhanh chóng rửa mặt.

Sau khi thu thập chỉnh tề, lại nhanh chóng đi theo Thiên nhi đến phòng ăn.

Nàng kéo màn che trên bàn ăn, trên mấy đĩa thức ăn tinh xảo không phải là sơn hào hải vị gì, mà món ăn thô tục không chịu nổi, rau trộn lỗ tai heo, lưỡi heo xào lòng.

Tiếp theo là súp máu heo, phía trên có thả vài miếng rau cỏ, bốc hơi nóng thơm ngào ngạt, Thiên nhi bưng đến trước mặt Nguyệt Dao, cười nói:

- Đại nhân vì làm những món ăn này, còn tự tay thân động thủ giết heo. Đại nhân nói khi còn bé, nhà nghèo, nói Tam gia luôn kêu nhao nhao đòi ăn, nhưng heo trong nhà phần lớn đều bị đại nhân đem bán lấy tiền. Đại nhân nói không có cách nào, còn muốn sống, còn muốn dành tiền cho Nhị gia và Tam gia đi học.

---------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.