Chương trước
Chương sau
Miêu Nghị bay ra khỏi Mộc Hành cung, cố ý tìm một khu đất tương đối bằng phẳng ngoài cung, rơi xuống một gò đất nhỏ chờ đợi. Cũng không cần đợi quá lâu, nhóm người Mã Vị Hàn đã lục tục hạ xuống, đứng thành hàng, mắt lạnh nhìn hắn.

Một lát sau lại có một đống người lả tả hạ xuống dải đất cách đó không xa xem náo nhiệt, náo nhiệt như thế này đúng là không nên bỏ qua.

Tiêu Dạ Thành lên tiếng nói:

- Không biết Miêu hành tẩu mang chúng ta đến đây, chuẩn bị giải quyết như thế nào?

- Biết rõ còn cố hỏi. Các ngươi ngoài giả bộ hồ đồ còn có điểm gì khác hay sao?

Miêu Nghị thản nhiên châm chọc một câu, năm ngón tay giơ ra, Kỳ Lân thương xuất hiện trên tay. Trong nhẫn trữ vật hắc vụ toát ra, trong nháy mắt chiến giáp phi thân, cầm thương đẩy vào ngực Tây Môn Nhạn một cái:

- Không có chuyện của ngươi, lui qua một bên nhìn đi.

Tây Môn Nhạn có chút do dự. Cuộc đấu này đã mở ra rồi, bây giờ hắn lui ra, liệu có thích hợp không?

- Lui ra!

Miêu Nghị đột nhiên quát lên.

Tây Môn Nhạn không thể làm gì khác hơn là kiên trì lui ra, chỉ thấy một tay Miêu Nghị cầm thương chỉ hướng đám người Mã Vị Hàn ở đối diện:

- Đừng nói bổn tọa không lưu tình, bổn tọa đã cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, mười tám người, mỗi người giao ra mười vạn hạ phẩm Nguyện Lực châu làm thành ý nhận lỗi, bổn tọa sẽ coi như chưa có chuyện gì phát sinh.

Tiêu Dạ Thành trực tiếp cãi lại.

- Không giao thì thế nào?

Miêu Nghị nhíu mày nói:

- Không giao bổn tọa sẽ theo quy củ của Mộc Hành cung, xử các ngươi tội danh phạm thượng!

Mã Vị Hàn lập tức cất cao giọng nói với mọi người:

- Chư vị đều nghe thấy rồi đấy. Sau này ở trước mặt cung chủ cần phải làm chứng, đây là Miêu hành tẩu đang ép chúng ta!

Lúc này có người ồn ào nói:

- Không phải là người mù, đều là người sáng mắt nhìn thấy rất rõ, muốn giải quyết thì giải quyết nhanh đi, không giải quyết thì mau sớm trở về, nếu không kinh động đến mấy vị hành tẩu và cung chủ thì chơi không nổi đâu.

Lời nhắc nhở này rất đúng, đám người này đã sớm muốn ứng phó với người mới như Miêu Nghị, thứ đồ chơi gì vậy chứ, mới Hồng Liên nhất phẩm, vừa đến đã được kiêm nhiệm hành tẩu hai điện, coi chúng ta là vật trang trí hay sao? Cho hắn làm điện chủ là được rồi, cung chủ không khỏi làm quá mức, để cho đám cựu thần bọn họ băng giá trái tim.

Sáu tên kia lập tức lộ ra vũ khí, mười hai người đi theo phía sau bọn họ cũng lôi vũ khí ra, kẻ có chiến giáp cũng trong nháy mắt mặc giáp.

Tất cả những người này đều có kinh nghiệm chém giết, đấu võ mồm vẫn là đấu võ mồm, thấy Miêu Nghị có nắm chắc như thế, không ai lấy tính mạng của mình ra nói giỡn, vẻ mặt đều hết sức nghiêm túc.

Miêu Nghị vung thương chỉ phía trước, lãnh đạm nói:

- Đừng nói bổn tọa lấy lớn hiếp nhỏ, lấy thế lấn hiếp người, cùng lên đi!

Lời này làm mấy người còn lại đều thấy buồn cười, lấy lớn hiếp nhỏ? Lấy thế lấn hiếp người? Thật sự xem mình là hành tẩu sao?

- Nếu Miêu hành tẩu muốn chơi, chúng ta cũng không thể làm gì khác hơn là phụng bồi, nhưng chúng ta cũng không có thói quen lấy nhiều hiếp ít! Mã Vị Hàn trả lời, tiếp theo quay đầu lại ra dấu cho một gã hành tẩu thủ hạ của mình.

Vẫn là đạo lý kia, thấy Miêu Nghị có nắm chắc như thế, cũng không dám khinh thường, phái danh thủ ra ngoài thử một chút trình độ của Miêu Nghị.

- Hoàng Lâm xin vui đùa một chút với Miêu hành tẩu!

Một người từ phía sau Mã Vị Hàn lóe ra, lướt đi, một đạo trường rìu màu xanh lăng không chém thẳng tới.

Miêu Nghị thoáng nhìn chỗ mi tâm đối phương lộ ra dấu hiệu Hồng Liên nhất phẩm, dấu hiệu Hồng Liên chỗ mi tâm của mình cũng trong nháy mắt hiện lên, nhìn thấy trường rìu của đối phương vừa bổ vào đầu, cánh tay cầm thương đánh trúng một cái, cạch một tiếng đẩy trường rìu của đối phương ra.

Bá! Miêu Nghị trừng mắt lạnh đơn thương thuận thế giũ ra một kích, tiếng rồng ngâm vang lên, thương ở trong tay hắn có thể nói đã xuất thần nhập hóa.

Tốc độ ra thương cực nhanh, làm Hoàng Lâm thất kinh, khiến hắn không thể tránh khỏi, nhanh chóng xuất thủ bắt lấy.

Ầm! Bắt cũng bắt được, một phát bắt được cán thương, nhưng trên cổ đồng dạng cũng trúng thương, một luồng lực đạo trực tiếp nổ tung cái cổ, đầu lâu bay lên.

Một tay Miêu Nghị thu thương, đầu thương sắc bén đâm ngược trở lại thi thể không đầu của đối phương sắp sửa bay đi, móc trở lại, ung dung vung tay lên, trong nháy mắt thu vào trong nhẫn trữ vật.

Đầu thương sắc bén chỉ hướng Mã Vị Hàn, vẫn là một cánh tay cầm thương, người đứng nguyên tại chỗ. Nhìn dáng vẻ của Miêu Nghị, giống như giết Hoàng Lâm không cần động đến hai tay, chỉ cần một cánh tay là đủ. Loại khí thế thong dong dễ dàng giết người này làm hiện trường nhất thời yên tĩnh. Lúc này mới có người nhớ tới Miêu Nghị là người đi ra từ dẹp loạn Tinh Túc hải, bất giác cảm thấy thật sự sợ hãi.

Ánh mắt Tây Môn Nhạn nhíu lại, điện chủ này thật đúng là không chút nào nương tay, đúng là muốn giết là giết!

- Món nợ của hắn xong rồi!

Miêu Nghị vung thương chỉ hướng mọi người, lạnh nhạt nói:

- Cùng lên đi, ta không rảnh dông dài với các ngươi! Đánh một trận với Nhật Hành cung, bổn tọa đích thân làm thịt gần ba mươi tên Hồng Liên tu sĩ, Hồng Liên tu sĩ của Nhật Hành cung một mình bổn tọa ít nhất giết một nửa, ta thấy các ngươi cũng không mạnh hơn đâu. Từng tên tiến lên, thật sự không đủ để bổn tọa giết, tốt nhất là cùng tiến lên cho thống khoái! Đến đây đi! Đừng ra vẻ ta đây, dùng bản lãnh thật sự của các ngươi, để bổn tọa nhìn xem các ngươi có tư cách gì mà ra nói người khác!

Lời này vừa nói ra, mọi người nhất thời sợ hãi cả kinh, cái gì? Một mình hắn giết gần ba mươi tên Hồng Liên tu sĩ của Nhật Hành cung?

Chuyện này không có ai nói ra. Bên phía Thủy Hành cung cũng không nói cũng vì muốn khiến người khác có mấy phần sợ hãi thực lực Thủy Hành cung, nhưng hôm nay chính miệng Miêu Nghị đã đích thân nói ra. Miêu Nghị cũng không chuẩn bị để đám người bên phía Thủy Hành cung để cho chuyện hảo sự này yên lặng trôi qua, truyền đi cũng tiện để cho đám người không biết tốt xấu bên phía Thủy Hành cung biết được phân lượng của mình. Đừng tưởng rằng đánh một trận là có thể vểnh đuôi lên trời.

Có một số việc ngươi nói ra người ta chưa chắc đã tin, nói không chừng còn phải chê cười, trước đó Miêu Nghị không nói, chỉ giết trước một người để lập uy, để cho mọi người dễ dàng tiếp nhận. Đồng thời cũng muốn cho những người không tham chiến cũng biết được, bổn tọa không phải bày ở Mộc Hành cung cho đẹp mắt.

Thực lực của Nhật Hành cung so với Mộc Hành cung đúng là không kém hơn bao nhiêu, đám người Mã Vị Hàn cũng không biết Miêu Nghị nói thật hay giả, nhưng đoán chừng giả cũng không được, chuyện này chỉ cần bên phía Thủy Hành cung nghiệm chứng là biết liền, nếu giả dối há chẳng phải là tự đánh vào mặt mình.

Lúc này trong lòng đám người Mã Vị Hàn có chút phát rét, không trách được người này lớn lối như thế, hoàn toàn không đặt mọi người vào trong mắt. Làm sao hiện tại lại nháo tới tình trạng cỡi lên lưng hổ mà khó trèo xuống như thế này, nếu chủ động rút lui thì có mất mặt hay không.

---------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.