Chương trước
Chương sau
Mã Vị Hàn cười ha hả nói:

- Có lẽ hành tẩu nghe lầm rồi, chúng ta chẳng qua đang thảo luận lời đồn đãi bên ngoài có liên quan đến hành tẩu gần đây, không khỏi nhiều lời mấy câu. Ha ha, hành tẩu không nên để ý. Miêu Nghị lạnh nhạt nói:

- Ta vốn định so đo một chút, thì ra ngươi là một kẻ bất lực dám làm không dám nhận, xem ra thật sự không cần so đo.

- Ngươi mắng ai?

Trong nháy mắt ánh mắt Mã Vị Hàn lộ ra hung quang.

Miêu Nghị không che giấu chút nào, trực tiếp chỉ vào mũi hắn nói:

- Người nào mắng ta, bổn tọa mắng người đó, ngươi có ý kiến hay là bổn tọa không thể mắng?

Hai tay Mã Vị Hàn nắm chặt, dù thế nào Miêu Nghị cũng đang chịu trách nhiệm một hư danh, ở Mộc Hành cung trước mặt mọi người chống đối quan trên như vậy là không được, chỉ có thể cười lạnh nói:

- Chúng ta chẳng qua chỉ nghị luận một chút, nếu hành tẩu cứ cho đó là mắng ngài, muốn gán tội cho người khác thì ta cũng chịu. Nhưng một mình ty chức cũng không thể nào tự mình nghị luận, không thể nào tự mình nói chuyện với mình, người nghị luận không chỉ có một mình ty chức!

Điều này nói rõ là muốn lôi kéo mọi người trong phòng, xem ngươi có thể làm gì được chúng ta.

Có vài người liếc mắt về phía Mã Vị Hàn, ý tứ phảng phất như đang nói...: Lão Mã, ngươi làm như vậy là không có suy nghĩ rồi.

Mã Vị Hàn biết rõ tim đen của bọn họ, cười hắc hắc, phảng phất như đang nói..., Sợ gì!

Miêu Nghị nhíu mày "A" một tiếng:

- Thì ra người mắng bổn tọa không chỉ có một người, nói miệng không có bằng chứng, tốt nhất là chỉ ra xem, để cho bổn tọa nhìn xem rút cuộc là người nào nói năng lỗ mãng với bổn tọa!

Mã Vị Hàn thật sự không khách khí, xoay người, một tay chống nạnh, một tay chỉ điểm mọi người, cười nói:

- Điện chủ Trấn Kỷ điện La Minh Quang, điện chủ Trấn Canh điện Lục Vân Khách, điện chủ Trấn Tân điện Hồ Tử Phân, còn có điện chủ Trấn Tân điện Lý Ngọc Quyên, điện chủ Trấn Đinh điện Tiêu Dạ Thành bên phía Nhật Hành cung. Mấy huynh đệ tỷ muội, Miêu hành tẩu có điều chỉ điểm mấy người chúng ta, các ngươi còn đứng sững sờ ở đó làm gì?

Bao gồm cả Mã Vị Hàn bên trong, tổng cộng có năm điện chủ, còn chưa kể hành tẩu bọn họ mang đến. Tây Môn Nhạn đứng bên cạnh Miêu Nghị có thể nói là toát mồ hôi lạnh, cảm thấy Miêu Nghị không đủ tĩnh táo, loại chuyện này mở một mắt nhắm một mắt, xem như không nghe thấy cho qua đi, cần gì phải làm to chuyện, để mình xuống đài không được.

Năm người bị điểm tên tựa hồ đều liếc nhìn Mã Vị Hàn một cái, giống như đang trách hắn không hiểu đạo lý.

Nhưng thái độ của năm người này hiển nhiên cũng không khác gì Mã Vị Hàn, mọi người đứng lên đi tới, chắp tay nói:

- Không biết Miêu hành tẩu có gì chỉ giáo?

Mười hai tên hành tẩu bọn họ mang theo cũng từ chỗ ngồi phía sau đứng lên, đi tới, đứng phía sau điện chủ của mình. Tất cả đều dùng ánh mắt và thái độ xem thường nhìn Miêu Nghị, nói rõ muốn lấy thế đè người.

Những người còn lại cũng đưa mắt nhìn nhau, giống như đang âm thầm truyền âm trao đổi, trên mặt thầm mỉm cười, tựa hồ cũng đang chờ xem náo nhiệt.

Lại thấy ánh mắt Miêu Nghị quét qua mười hai hành tẩu kia, khẽ vuốt cằm nói:

- Không tệ, mười hai tên lại đứng ra chủ động nhận tội. Các ngươi tự khai báo đi, cấp dưới phạm thượng với cấp trên là bị tội gì? - Phạm thượng?

Hồ Tử Phân cười khúc khích:

- Miêu hành tẩu, nói quá lời rồi. Mã Vị Hàn đã nói rất rõ ràng, chẳng qua chúng ta chỉ nghị luận một chút mà thôi, có tội gì?

- Nghị luận?

Miêu Nghị liếc nhìn nàng từ trên xuống dưới, hừ lạnh nói:

- Ngươi từng gặp qua người nào gọi quan trên của mình là ‘tặc’ trước mặt người khác chưa?

Hồ Tử Phân lắc đầu, buồn cười nói:

- Miêu hành tẩu nghĩ nhiều rồi, mọi người phía ngoài gọi ngài như vậy, chúng ta chỉ thuận miệng gọi lên mà thôi, nếu Miêu hành tẩu muốn để trong lòng, chúng ta cũng không có cách nào. Nếu không chúng ta nhận lỗi với hành tẩu là được? Nếu hành tẩu vẫn cảm thấy chưa hết giận, có thể đi tố cáo với cung chủ, chúng ta tiếp nhận trừng phạt của cung chủ là được.

Miêu Nghị nói:

- Người phía ngoài ít nhất còn không có ai dám gọi như vậy trước mặt bổn tọa, miệng lưỡi của bọn họ, bổn tọa cũng không quản được, nhưng bổn tọa thân là hành tẩu Mộc Hành cung, đối với chuyện bên trong Mộc Hành cung cũng có quyền hỏi tới, bổn hành tẩu chính là cung chủ tự mình sắc phong, nếu để người phía dưới vũ nhục bổn hành tẩu chẳng phải là bất kính với cung chủ? Như vậy đi! Cũng là đồng liêu, đi ra đi vào thế nào cũng có lúc đụng mặt, bổn tọa cũng không muốn làm khó mọi người.

Hắn giơ tay chỉ từng người một:

- Mười tám người này, để tránh có người nói bổn tọa bất công, bổn tọa đối xử bình đẳng, tính theo như đầu người, mỗi người giao ra mười vạn Nguyện Lực châu hạ phẩm, thể hiện thành ý xin lỗi bổn tọa, bổn tọa sẽ không so đo nữa.

Lời này... quả thực là trong ‘khiêm tốn’ lộ ra lớn lối.

Tây Môn Nhạn một lần nữa toát mồ hôi lạnh, còn những người khác ngạc nhiên ngơ ngác.

Hồ Tử Phân kinh ngạc nói:

- Miêu hành tẩu đang đùa giỡn với chúng ta sao?

Miêu Nghị chậm rãi nói:

- Không phải là nói giỡn, bổn tọa nói không muốn làm mọi người khó xử, chư vị chỉ nộp ra chút bồi thường coi như xong.

- Không có Nguyện Lực châu!

Mã Vị Hàn nhìn sắc mặt mấy người kia, đại diện mấy người bước ra, trả lời chắc chắn:

- Chúng ta cũng không muốn làm mọi người khó xử, tốt nhất Miêu hành tẩu hãy đi tố cáo với cung chủ, chúng ta tiếp nhận trừng phạt của cung chủ là được.

Ngụ ý, ngươi tính làm gì đó?

- Chỉ là chút chuyện nhỏ cần gì phải làm phiền cung chủ! Nếu mấy vị không chịu lấy Nguyện Lực châu thể hiện thành ý, vậy chúng ta cũng đành phải dùng một loại phương thức khác để giải quyết rồi.

Miêu Nghị cười lạnh một tiếng:

- Đây cũng là chư vị tự tìm lấy, đừng trách Miêu mỗ.

Mã Vị Hàn “A” một tiếng, khinh thường nói:

- Không biết Miêu hành tẩu muốn giải quyết như thế nào?

Miêu Nghị liếc một vòng sương phòng đợi lệnh, xoay người nói:

- Chỗ này quá nhỏ, đừng làm hỏng sương phòng đợi lệnh của cung chủ, kẻ nào đánh rắm thì đừng trốn, lăn ra đây cho ta!

Nói xong, người đã vút không bay ra, Tây Môn Nhạn không thể làm gì khác hơn là đi theo.

Mấy người nhìn nhau, Mã Vị Hàn cười ha hả nói:

- Có người muốn tự tìm lấy khổ sở, chư vị thấy thế nào?

La Minh Quang nói:

- Chúng ta tốt đã nói như vậy rồi, hắn cũng không buông tha. Nếu là hắn tự tìm lấy phiền toái, xảy ra chuyện gì cung chủ cũng không trách được chúng ta.

- Nói có lý!

Lục Vân Khách đã lướt ra khỏi phía sau sương phòng.

Đám người Mã Vị Hàn cũng không nói nhiều, lục tục lướt đi, mấy hành tẩu cũng lục tục đuổi theo phương hướng Miêu Nghị bay đi.

- Chư vị, kịch hay như vậy há có thể bỏ qua, làm sao có thể cùng đứng ngoài cuộc sống chết mặc bây?

Có người chiêu dụ một tiếng, từng đạo bóng người bay ra, trong sương phòng đảo mắt đã sạch sẽ.

Xảy ra chuyện rồi! Cung nữ canh giữ ở cửa lập tức chạy đi bẩm báo.

---------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.