Chương trước
Chương sau
Tu vi đạt đến Hồng Liên cảnh giới thì không cần phải nhét Nguyện Lực Châu vào trong miệng nữa, nắm trong tay là đủ để luyện hóa.

Ngày hôm sau, Miêu Nghị thở từ từ ra một hơi, trạng thái kích động hiện lên rõ ràng trên mặt hắn, trước khi đạt đến Hồng Liên thì tốc độ luyện hóa trong mỗi ngày là một trăm tám mươi bảy viên Nguyện Lực Châu thuộc nhóm hạ phẩm, đến nay đã đạt đến ba trăm bảy mươi bốn viên. Nói cách khác, tốc độ tu luyện đã bùng nổ lên gấp đôi.

Nếu như mọi chuyện không ngoài dự đoán, để có thể từ Hồng Liên nhất phẩm đạt đến Hồng Liên nhị phẩm thì hẳn là cần một triệu ba trăm mười nghìn viên hạ phẩm Nguyện Lực Châu, cứ với tốc độ tu luyện hiện nay thì chuyện đột phá đến nhị phẩm cũng chỉ cần thời gian là chín năm rưỡi, không quá mười năm.

Không đến mười năm mà tu vi có thể đột phá một cấp bậc Hồng Liên, tốc độ tu luyện này hơi có phần kinh người quá mức rồi, đến cả bản thân Miêu Nghị cũng chấn động luôn.

Thật sự là hắn không nghĩ tới sau khi tu vi đột phá đến Hồng Liên cảnh giới thì tốc độ tu luyện lại có thể bùng nổ gấp đôi như vậy, quả thật là khác quá xa so với những thuyết pháp mà Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy đã được nghe tới.

Lúc đầu thì chỉ nghe lão Bạch nói công pháp tu luyện của Tinh Hỏa quyết không tầm thường, bảo hắn không dược phải tiết lộ ra. Vào lúc đó thì hắn cũng có thể cảm thụ ưu thế mà Tinh Hỏa quyết đem lại, có thể cảm giác được Tinh Hỏa quyết quả là tốt hơn chút so với công pháp tu luyện thường có, nhưng có vẻ như cũng không được tính vào loại công pháp tu luyện cấp cao nhất, hình như giới Tu hành cũng không thiếu công pháp mạnh mẽ ưu việt hơn Tinh Hỏa quyết.

Nhưng là kèm theo tu vi càng lúc càng cao, càng lúc càng hiểu rõ Tinh Hỏa quyết, càng có thể cảm nhận được tầm cỡ đáng sợ của Tinh Hỏa quyết, có vẻ như Tinh Hỏa quyết này không giống với những thứ công pháp tu luyện khác, dù các công pháp tu luyện khác lợi hại hơn nữa thì bản chất cũng là chết thôi, nhưng Tinh Hỏa quyết thì sống đấy, loại công pháp tu luyện này có thể tự mình phát triển, chỉ cần có điều kiện phù hợp, bản thân công pháp có thể tiến đến đẳng cấp càng cao hơn, có thể nói là đã cho hắn nhiều lần vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

Vào giờ khắc này, lòng tin của hắn với ước hẹn ngàn năm giữa chính hắn cùng Lão Bản Nương đã vững vàng hơn không ít.

Không nói hai lời, tiếp tục tu luyện...

Sau khi bế quan mấy ngày, Tuyết Nhi tiến đến gõ cửa.

- Đại nhân, Diêm Tu đến báo, nói rằng nhân mã của Trấn Giáp điện đã trở lại rồi, người mà ngài muốn gặp đang chờ ở bên ngoài đó.

Miêu Nghị vẫn nhắm hai mắt, ngồi khoanh chân, nói một cách thờ ơ:

- Bảo bọn họ đến đại điện mà chờ đi.

- Dạ!

Tuyết Nhi vâng mệnh mà đi.

Sau khi luyện hóa hết chút Nguyện Lực Châu cuối cùng trong tay, Miêu Nghị mới từ từ mà mở mắt xuống giường, đi tới cửa thì gặp đến hai nữ đang chờ, đã hình thành thói quen giang hai tay ra, Thiên Nhi, Tuyết Nhi liền tiến lên để sửa sang lại quần áo chỉnh tề cho hắn. Rất nhanh thì quay lại vị trí phía sau hắn.

So sánh với đại điện nghị sự của Thủy Vân phủ thì đại điện của Trấn Giáp điện lớn và khí thế hơn là chuyện đương nhiên rồi, Miêu Nghị bước đến bảo tọa dành cho Điện chủ rồi ngồi xuống, hai nữ chia chia nhau đứng hai bên hắn. Ngay lập tức, những người đứng phía dưới vừa ôm quyền vừa đồng thanh hô lên:

- Tham kiến Điện chủ!

Miêu Nghị giơ tay lên ra hiệu không cần đa lễ, ánh mắt lướt qua những người phía dưới.

Vốn là mười vị Sơn chủ Thủy Vân phủ thì nay chỉ còn lại tám người, Tiêu Vĩnh Điền cùng Ngưu Lập Công thì đã tử trận trong một trận chiến trước đó, trước mắt chỉ còn Trần Phi, Cát Tứ Tú ( nữ),Thạch Mãn, Dương Triệu Thanh, Đan Đan Đan ( nữ),Đinh Giải, Cốc Bình, Trữ Tái Lai.

Hành tẩu Mộc Thái Lai cùng Hồ Đức Phúc vẫn còn ở Thủy Vân phủ như cũ, về phần hai tên chấp sự còn lại thì đã không may tử trận rồi.

Đối với trận chiến với Nhật Hành cung lần này, có một số chuyện đều lọt vào mắt Miêu Nghị, tuy rằng những người đang ở trước mắt hắn vẫn còn chưa đạt. Nhưng cũng coi như là khiến hắn hài lòng, ít nhất thì cũng đều nghe theo sự chỉ huy của hắn, không chùn bước khi chiến đấu.

- Chư vị đã phải cực nhọc trong trận chiến này rồi.

Miêu Nghị gật đầu để khẳng định cũng như tuyên bố một câu, dửng dưng mà nói:

- Thưởng!

Diêm Tu đang đứng ở dưới bậc thang, vừa nghe vậy liền lập tức phát Nguyện Lực Châu đã chuẩn bị trước cho từng người một, mỗi người nhận được năm trăm viên hạ phẩm Nguyện Lực Châu. Mười người thì lấy phần thưởng vừa khéo cho tròn con số năm nghìn viên được lấy ra.

Không phải là Miêu Nghị không thể lấy ra nhiều Nguyện Lực Châu hơn. Có nhiều Hồng Liên tu sĩ bị giết trận chiến này như vậy, nên chiến lợi phẩm đều thuộc về mình hắn, còn Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy thì đều đã cương quyết từ chối phần chiến lợi phẩm được chia sẻ từ hắn, số lượng đoạt được trong lần này cũng là con số không nhỏ, chỉ tính tam phẩm bảo vật thôi thì cũng đã có mấy món rồi.

Cho nên cũng không phải là hắn không có đủ đồ để thưởng một cách hậu hĩnh, mà là do loại ban thưởng này không nên quá nhiều. Trước đó thì vì hắn muốn bảo đảm an toàn cho cấp dưới, nên đã ban xuống nhất phẩm pháp bảo thuộc về mình cho cấp dưới hết rồi, nếu cứ tiếp tục ban thưởng ào ào xuống dưới thì sau này thật sự sẽ xảy ra chuyện có thưởng cũng như không, thưởng nữa cũng không đủ để hài lòng, mọi chuyện cũng đều có giới hạn của nó.

- Tạ ơn Điện chủ ban thưởng!

Mọi người chắp tay tạ ơn.

Miêu Nghị lại viết một mạch các pháp chỉ bổ nhiệm liên tiếp. Giao cho Tuyết Nhi đang ở bên người, Tuyết Nhi lại đi xuống bậc thang để đưa cho Diêm Tu.

Diêm Tu xem qua, tất cả lại là pháp chỉ bổ nhiệm lên chức Phủ chủ, trong lòng y ngấm ngầm kinh ngạc, thế này thì thật đúng là gà chó lên trời rồi. Sau khi phát xuống lần lượt các pháp chỉ bổ nhiệm đến trên tay mọi người, tất cả bọn họ đều hưng phấn hết, đến cả Mộc Thái Lai cùng Hồ Đức Phúc cũng có phần, toàn bộ mười người đều được bổ nhiệm làm Phủ chủ của các phủ trực thuộc Trấn Giáp điện.

Đây mới thực sự là ban thưởng hậu hĩnh, trong đó cũng có người cầm sợ bỏng tay, ví dụ như người có tu vi không đủ, ví dụ như Trần Phi mới chỉ đạt đến tu vi Thanh Liên nhất phẩm, chưa đạt đến Thanh Liên ngũ phẩm thì thật sự lo lắng là mình sẽ không khống chế cấp dưới được.

Cho nên Trần Phi chủ động ra khỏi hàng, chắp tay nói:

- Tạ ơn ân điển to lớn của Điện chủ, chỉ là tu vi của ti chức yếu kém, sợ là khó có thể đảm đương trách nhiệm, kính xin Điện chủ dùng người hiền tài khác.

Miêu Nghị nhấc tay lên nói:

- Chỉ là cho các ngươi giữ chức trước mà thôi, nhỡ ra có biến đổi gì thì cũng tiện để chỉnh sửa ngăn chặn. Sau khi các ngươi trở về phải nhớ kỹ, trong thời gian sắp tới thì Thủy Hành Cung có thể sẽ có chút náo nhiệt đấy, về thái độ của cấp dưới đối với chuyện các ngươi lên chức Phủ chủ thì cũng có thể sẽ có không ít người không phục, các ngươi tạm thời không cần phải để ý tới, cũng tận lực không để xảy ra mâu thuẫn gì giữa bản thân và cấp dưới, cứ tạm thời nhịn chút đi, đợi ít ngày nữa để ta xem tình huống một chút rồi sẽ nói sau.

---------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.