- Đủ rồi, ta thấy rất rõ, cánh tay ngươi không dài như vậy!
Hắc Vân đột nhiên kỳ quái nói:
- Đừng quên quy củ, không thể nhảy lấy bắt lấy, chỉ có thể dùng tay đi lấy!
Hắn sẽ không dễ dàng nhận thua, chỉ cần ‘Ngưu Nhị’ không thể lấy được viên băng phách cuối cùng, hắn sẽ một đống lý do chờ đợi, ai kêu ‘Ngưu Nhị’ đi chậm như vậy.
Từ xưa tới nay bao nhiêu ví dụ sắp thành lại bại, khả năng một bước cuối cùng này thất bại có thể rất lớn, Hắc Vân dĩ nhiên sẽ không để cho Miêu Nghị dễ dàng được như ý.
Vân Quảng tức giận, trừng mắt nhìn.
Hắc Vân xem thường, không thèm đối đầu với hắn, ngược lại cười hắc hắc, nói:
- Nam Cực lão tổ, ta thấy hắn cũng sắp chịu không nổi rồi, chỉ cần hắn nhận thua, không bằng ngươi hãy đem viên băng phách cuối cùng thưởng cho hắn là được.
Vân Quảng tức giận nói:
- Thúi lắm! Hắn đi xa như vậy, chỉ cần tiến lên một bước nữa, Hắc Vân ngươi sẽ trở thành trò cười!
- Một bước này cũng không dễ đi như vậy đâu!
Hắc Vân cười hắc hắc, cầm một viên băng phách đi ra ngoài, đùa giỡn trên tay, chậc chậc nói: - Vân Quảng, chúng ta chờ xem, đến cuối cùng ai mới là trò cười?
Cái bạt tai này kêu lên rất vang, Vân Quảng thẹn quá thành giận nói:
- Có gan chúng ta ra ngoài đánh cuộc xem, xem lão tử làm sao giết chết ngươi!
- Đừng cãi nhau nữa, hắn đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2414054/chuong-557-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.