Miêu Nghị đưa hai tay lấy chén ngọc, kinh ngạc hỏi:
- Ngươi còn nhớ rõ?
Lão Bản Nương hai má ngầm ửng đỏ, trong lòng rủa một tiếng, lão nương đời này lần đầu chịu thua thiệt lớn như vậy, có thể không nhớ rõ hay sao?
Vén váy, quỳ gối lên một cánh tay, một tay kia cầm rượu tỏ ý một chút về phía Miêu Nghị, liền ngửa đầu tu ùng ục từ từ vào miệng.
Động tác này, loại nữ nhân quyến rũ hào sảng độc hữu này, loại phong tình vạn chủng này đều lộ ra hết rõ ràng ở trong một cú tu uống này, khiến Miêu Nghị nhìn mà tim đập thình thịch, có chút nhìn đến ngu người ra luôn rồi.
Ực một hơn uống cạn, Lão Bản Nương nghiêng đầu nhìn Miêu Nghị tủm tỉm mỉm cười, ba ngón tay khảy cái chén không đưa cho hắn nhìn:
- Ta chỗ này cũng không có rượu gì ngon, nhưng mà đối với người trong giới tu hành mà nói, xem ra cũng không cần quan tâm rượu ngon hay không ngon, uống chính là tâm tình.
Miêu Nghị tỉnh hồn lại, nhanh chóng một hơi đổ vào.
Hai chén không bày ở trên bàn, Lão Bản Nương lại một tay xách vò rượu, vừa rót rượu, vừa hỏi:
- Ta nên gọi ngươi là Miêu Nghị, hay là gọi Ngưu Nhị?
Vò rượu đặt xuống:
- Xem ra Miêu Nghị mới là tên thật của ngươi ha?
- Đúng!
Miêu Nghị gật gật đầu.
Lúc này Đầu bếp nhanh chóng làm bốn món ăn tự mình bưng khay đưa lên, mấy cái dĩa nhỏ bày ra, buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2413923/chuong-511-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.