- Chưởng quỹ!
Điếm tiểu nhị gõ mạnh lên mặt quầy.
- Ứ à...
Nho sinh ăn mặc theo kiểu thư sinh nằm sấp trên quầy mê mê hoặc hoặc nhướn mắt nhìn lên, thuận tay đưa tay áo lau nước dãi chảy ra từ khóe miệng.
Miêu Nghị mới đầu còn tưởng rằng người này đang giả bộ ngủ, vì dù sao ở loại địa phương này, nếu không phải là tu sĩ thì xem ra không có khả năng ở chỗ này, có thể ngủ ở chỗ này thì càng lạ, nhưng nhìn trạng huống ngũ quan của người này bị đè ép vặn vẹo mê mê hoặc trừng mắt nhìn lên, thậm chí ngay cả nước bọt cũng đã chảy ra rồi, xem ra đây là ngủ thật a! Thật đúng là thật an tâm không lo lắng gì.
Thấy nho sinh tỉnh rồi, điếm tiểu nhị cười nói:
- Chưởng quỹ, khách tính tiền rồi, một bàn rượu và thức ăn, cần một gian phòng.
Nho sinh ngáp một cái, hai tay chà xát lên mặt, nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường, pha trò với Miêu Nghị:
- Thật xin lỗi, thật xin lỗi, khách quan tôn tính đại danh là gì?
Y thuận tay móc từ trong ống tay áo ra một khối ngọc điệp, chuẩn bị ghi danh.
- Ngưu Nhị!
Miêu Nghị báo tên của mình.
- Ngưu Nhị! 10 ngàn kim tinh! Đây là thẻ ghi số phòng, khu nhà vườn ở phía trong, lầu hai.
Nho sinh ghi vào trong ngọc điệp, móc từ dưới quầy ra một tấm thẻ bài, sau khi liếc nhìn xác nhận số phòng, đẩy tới trước mặt Miêu Nghị.
Miêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2413917/chuong-509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.