Thấy cái bảng hiệu cũ kỹ kia không giống là hàng nhái, chữ trên bảng hiệu cũng phù hợp với lời của Yêu Nhược Tiên, bên trong có mùi rượu thịt thơm phức, chắc nơi này là khách sạn thật rồi.
Điều làm cho Miêu Nghị cảm thấy kỳ lạ nhất chính là, khắp nơi đều có cây dừa mọc thành cụm năm ba cây, trong sa mạc mà lại có dừa sao?
Mà toàn bộ tường vây ngoài của khách sạn đó lại được xây từ những gốc gỗ tròn, vừa có vẻ chắc chắn vừa cũ kỹ.
Toàn cảnh của khách sạn là: Một tường đất cao ngang vai rào xung quanh, bên trong có các ô khung theo kiểu chuồng ngựa, ở giữa chính là cái khách sạn đó.
Miêu Nghị kẹp lấy Trình Ưng Vũ nhảy xuống lưng đại bàng, vừa cảnh giác quan sát các hướng vừa lui tới cửa khách sạn.
Đúng lúc này, một luồng sáng màu tím rực rỡ dẫn theo hai luồng ánh sáng đỏ đáp xuống bên ngoài khách sạn, hiện ra một lão nhân với mái tóc hoa râm buộc theo kiểu đuôi ngựa, một vị phu nhân mặc áo hoa có thân thể đẫy đà, còn có một nam tử mày rậm mắt to.
- Cha, mẹ, đại ca!
Tỷ tỷ cùng ca ca của Trình Ưng Vũ hành lễ với ba vị vừa tới.
- Sáu vị đương gia (lĩnh đạo) của Nhất Oa Phong đều đến đông đủ cả rồi!
Bên cạnh có người xem náo nhiệt cười lên một tiếng.
Miêu Nghị vừa đi đến cửa điếm, nghe nói thế liền giật mình kinh hãi, thì ra đương gia của Nhất Oa Phong đều là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2413915/chuong-508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.