Chương trước
Chương sau
Lan Nhược không thể nào đưa hết thảy những thứ linh tinh cho Nguyệt Dao, tự nhiên phải kiểm tra một chút. Nàng rót pháp lực vào tra xét lập tức ngây người ra tại chỗ, kinh ngạc nhìn chằm chằm Miêu Nghị.

Mà Miêu Nghị lại đứng ở đó thật yên lặng.

- Lan Nhược... Lan Nhược!

Nguyệt Dao kêu liền hai tiếng, Lan Nhược mới thất thanh a một tiếng, lại có vẻ luống cuống tay chân, vội vàng đưa chiếc nhẫn trữ vật kia cho chủ nhân mình.

Thứ gì lại có thể làm cho Lan Nhược thất thố như thế? Nguyệt Dao cũng cảm thấy kỳ quái trong lòng, cầm lên nhẫn trữ vật kia rót vào pháp lực xem. Kết quả môi anh đào đẹp mê người kia lập tức cong tròn, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Miêu Nghị, lộ vẻ khó có thể tin.

Miêu Nghị bình tĩnh nói:

- Ba vạn hai ngàn ba trăm bảy mươi bảy vòng định vị, năng lực Yến mỗ có hạn, tạm thời cũng chỉ có thể giúp Lục gia lấy được bấy nhiêu thôi.

Thật ra thì phần lớn vòng định vị đã tập trung vào trong tay của sáu người Nguyệt Dao và Vân Phi Dương, Miêu Nghị liên tiếp làm bốn đêm, trấn lột gần năm ngàn tu sĩ bốn nước mới lấy được hơn ba vạn vòng định vị này.

Thật sự là cũng không phải mỗi tu sĩ có thể sống đến bây giờ đều có thể lấy được thật nhiều vòng định vị, thậm chí không ít người không thu hoạch được một chiếc nào, chẳng qua là vận may tốt nên có thể trốn tránh từ trước tới nay mà thôi. Mà có tu sĩ nộp ra hơn ngàn chiếc vòng định vị, thu hoạch giữa các tu sĩ chênh lệch rất lớn.

Tóm lại gần năm ngàn tu sĩ chia bình quân mỗi người có sáu vòng định vị.

Mà trong hơn ba vạn chiếc này, còn có hơn bảy trăm chiếc của cá nhân Miêu Nghị cống hiến ra. Ngoại trừ vòng định vị đeo trên tay, hắn đã lấy ra hết không chừa một chiếc nào.

Không vì gì khác, chỉ vì nhiều năm như vậy cũng không thể chiếu cố lão Tam, hiện tại thật vất vả mới gặp được, nếu muội muội mở miệng cần tự nhiên hắn phải hết sức thỏa mãn, để đền bù lại áy náy trong lòng.

Mấy tên thủ hạ Nguyệt Dao cũng hít một hơi khí lạnh, nhất tề nhìn chằm chằm Miêu Nghị, hơn ba vạn chiếc vòng định vị?

Ba vạn hai ngàn ba trăm bảy mươi bảy... Nguyệt Dao định thần lại, cũng không kìm hãm được đứng bật dậy, cau mày hỏi:

- Yến Bắc Hồng, ngươi lấy từ đâu được nhiều vòng định vị như vậy?

- Ngoại trừ lấy từ trên người tu sĩ tham dự, năng lực ta có hạn, cũng không có biện pháp lấy được từ những địa phương khác.

Miêu Nghị bất đắc dĩ dang tay, cũng không thể lấy từ trên người bọn đại biểu sáu nước.

Ánh mắt Nguyệt Dao chợt lóe, nghĩ đến gần đây xảy ra hiện tượng không bình thường, do dự hỏi:

- Là ngươi lấy đi đồ trên người bọn họ sao?

Dĩ nhiên Miêu Nghị biết nàng hỏi là có ý gì, gật đầu một cái, chấp nhận.

Nguyệt Dao không biết nói gì, cũng không hiểu vì sao những người đó lại đưa đồ cho hắn, hỏi:

- Là ngươi cướp ư?

- Hiện tại lại không cho lén lút quyết đấu, ta nào dám cướp.

Miêu Nghị thành thật nói:

- Bất quá là chia nhau gọi ra uy hiếp, nếu không đưa đồ ta sẽ khiêu chiến bọn họ mà thôi. Đến hôm nay, vòng định vị đối với bọn họ đã không có ý nghĩa gì, giết nhiều người hơn nữa cũng phải nộp lên cho các ngươi, bảo vệ tính mạng mới là quan trọng nhất, cho nên bọn họ rất dễ dàng lựa chọn.

Trong nháy mắt Nguyệt Dao đã hiểu, rốt cục vấn đề xảy ra là do người phe mình, uổng cho nàng còn ngờ những người khác hèn hạ vô sỉ, nếu để cho những nhà khác biết, còn không biết nguyền rủa Nguyệt Dao nàng thế nào, nhất thời dở khóc dở cười nói:

- Ngươi không sợ bọn họ tố cáo ngươi lên trên sao?

- Chỉ cần bọn họ giao ra đồ cũng sẽ không dám tố cáo, không nói loại chuyện như vậy mất thể diện, giấu giếm vòng định vị với cấp trên giao cho người khác không thể nghi ngờ là chuyện xấu, tự nhiên bọn họ cầu giữ bí mật còn không được. Chỉ có thể giả vờ như chưa hề xảy ra chuyện gì, đâu còn dám tố giác.

Miêu Nghị tỏ ra không có chuyện gì lớn.

Nguyệt Dao trừng hắn một cái:

- Chuyện lớn như vậy há có thể giấu giếm được, sớm muộn cũng sẽ bại lộ, đến lúc đó bọn họ còn tưởng rằng là ta ở sau lưng chỉ điểm, những nhà khác cùng đi tìm ta hưng sư vấn tội thì làm sao đây?

Miêu Nghị cũng cho là đúng gật đầu nói:

- Nếu Lục gia cảm thấy những vòng định vị này nóng bỏng tay, sợ bọn họ tới gây phiền phức, vậy ta lấy về trả lại cho bọn họ là được.

Nói xong đi tới trước mặt của Nguyệt Dao, đưa tay lấy nhẫn trữ vật trong tay nàng.

Nguyệt Dao lập tức giấu tay ra sau lưng, không đưa!

Hai người mặt đối mặt đứng chung một chỗ nhìn thẳng vào mắt nhau, khoảng cách gần như thế, bởi vì chiều cao thân thể, Nguyệt Dao phát hiện mình lại có hơi ngước nhìn đối phương. Đối phương đối mặt nàng lộ ra vẻ không hề khao khát ung dung bình tĩnh, làm cho nàng có cảm giác như bé gái dễ dàng bị nam nhân ức hiếp, nhịp tim có hơi rối loạn.

Tại sao có thể như vậy? Nguyệt Dao có hơi kinh hoảng, chợt nhìn thấy trong ánh mắt Miêu Nghị lóe lên vẻ hài hước, nhất thời thẹn quá hóa giận nói:

- Nực cười! Bản tọa há đâu lại sợ bọn họ, bản tọa vẫn tuân theo quy tắc trò chơi không cướp của bọn họ, cũng không đả thương một người nào, là bọn họ chủ động đưa ra, ai có thể nói ta nửa câu không phải?!

Lão Tam, trước mặt Đại ca muội vẫn còn non lắm… Miêu Nghị cười thầm, hiển nhiên là Nguyệt Dao nói như vậy đã gánh chịu trách nhiệm, lập tức lui ra mấy bước chắp tay nói:

- Lục gia anh minh, Yến mỗ cáo lui!

Đưa mắt nhìn Miêu Nghị rời đi, Nguyệt Dao âm thầm cắn răng, tên này thật là ghê tởm, dám dùng thủ đoạn bắt chẹt mình…

- Chúc mừng Lục gia, cộng thêm hơn ba vạn chiếc vòng định vị bây giờ, trên tay Lục gia đã có gần bảy vạn chiếc, hạng nhất Tinh Tú Hải Kham Loạn hội ắt là của Lục gia không thể nghi ngờ, trở lại Thiên Ngoại Thiên nhất định Thánh Tôn sẽ rất là tán thưởng!

Lan Nhược tiến lên chúc mừng, sau đó cười nói:

- Thật may là kéo được tên Yến Bắc Hồng này về đây, quả thật đã giúp Lục gia rất nhiều.

Nguyệt Dao hừ lạnh nói:

- Nếu không phải ta thuyết phục những người khác thay đổi quy tắc trò chơi cuối cùng, hắn lấy đâu ra cơ hội thu được những thứ này?

Lan Nhược hé miệng cười một tiếng, bất quá chợt nhướng mày:

- Lục gia, dường như có điều không đúng, những người đó mất đồ không chỉ có vòng định vị…

Ánh mắt Nguyệt Dao chợt lóe, quay đầu lại nhìn về phía ngoài cửa...

-----------

Đúng như lời Nguyệt Dao, chuyện lớn như vậy không giấu được, trừ phe Vân Phi Dương ra, những người khác trở về thu thập đồ trên người nhân mã dưới quyền liền phát hiện có cái gì không đúng.

Đỉnh núi Phật Quốc, Bát Giới đứng chung một chỗ với Không Trí, gõ mõ gỗ trong tay lốc cốc liên hồi, thể hiện cơn tức giận trong lòng. Đối mặt một đám tăng nhân cúi đầu không nói, y liên tục cười lạnh nói:

- Yến Bắc Hồng thật là chân bản lãnh! Phật gia tung hoành Cực Lạc Thiên nhiều năm cũng chưa hề bị thua thiệt lớn như vậy, lần này ngược lại lật thuyền trong mương, lại dám giở trò này dưới mắt Phật gia!

Không Trí trầm giọng nói:

- Nhất định là Nguyệt Dao giở trò quỷ ở phía sau. Không có Nguyệt Dao làm chỗ dựa, sao hắn dám làm như vậy!

---------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.