Chương trước
Chương sau
- Hai vị, Dương thiếu nói mà không suy nghĩ, mong rằng không nên để trong lòng. Có những lời nghe qua là được, không nên truyền ra ngoài!

Thủ hạ của Vân Phi Dương đột nhiên phát ra cảnh cáo với hai người, trong mắt hiện lên thần sắc uy hiếp.

‘Trả tiền mua dâm’ không phải là lời nói đùa tầm thường, một khi truyền tới tai Mục Phàm Quân chắc chắn sẽ đùng đùng nổi giận. Chỉ sợ ngay cả Ma Thánh Vân Ngạo Thiên cũng phải lôi Vân Phi Dương ra đập cho tàn phế trước đã, có mấy lời không thể nói lung tung.

Dường như Vân Phi Dương cũng ý thức được hậu quả đáng sợ qua lời nhắc nhở của thủ hạ, biết lời mình nói có hơi quá đáng, cũng có hơi sợ, ho khan hai tiếng huýt sáo quay đầu nhìn sang bên cạnh, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra...

-----------

Tinh Tú Hải Kham Loạn hội xuất hiện cảnh tượng yên tĩnh bình hòa hiếm có, chư vị đang ở Tây Tú Tinh cung quan sát từ trên tinh bàn, phát hiện nhiều người như vậy tụ chung một chỗ lại không chết một người nào, có thể nói cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không biết xảy ra chuyện gì.

Nửa tháng sau, vì tranh hơi cho Vân Phi Dương, một gian nhà xa hoa quý phái đã được dựng lên sừng sững trên đỉnh núi Ma Quốc.

Mà bọn Phật Quốc Không Trí và Yêu Quốc Bạch Tử Lương cũng đã lục tục tới đảo, tu sĩ các nước khác cũng đang lục tục không ngừng kéo đến.

Sáu người đại biểu cho thế lực sáu nước tề tụ lại thương nghị, rốt cục định ra quy tắc trò chơi cuối cùng cho Tinh Tú Hải Kham Loạn hội.

Vì công bình, sáu người không tham chiến, pháp bảo vượt quy cách cũng bị cấm dùng, nhưng chuyện này không có nghĩa là sáu người sẽ đứng ngoài cuộc không tranh đoạt thứ hạng, chỉ bất quá thay đổi hình thức mà thôi.

Sáu người chia ra thống lĩnh tu sĩ các nước, tu sĩ dưới quyền lấy phương thức ra trận khiêu chiến để quyết thắng bại.

Một tu sĩ cảm thấy mình có thể đánh thắng người nào, cứ việc khiêu chiến với người ấy, đương nhiên phải là tu sĩ của năm nước khác.

Nếu đánh thắng, sẽ được hưởng tất cả của cải người chết, vòng định vị sẽ thuộc về thống lĩnh của phe mình.

Dĩ nhiên, nói công bình cũng không làm được công bình tuyệt đối, trong sáu đại biểu mỗi người lại có được năm vị trí miễn chiến, đương nhiên là dành cho tùy tùng của bọn họ.

Cứ như vậy xoay vòng chém giết, cho đến khi còn một trăm người cuối cùng thì thôi.

Quy tắc quyết chiến vừa ra, đại đa số tu sĩ sáu nước đều hân hoan mừng rỡ, có thể nói là vô cùng biết ơn đối với sáu người. Thật sự là đối mặt những trọng bảo kia chỉ có một con đường chết, hôm nay lại cho bọn họ một đường sinh cơ, làm sao có thể không cảm tạ và ủng hộ.

Có người cao hứng dĩ nhiên là có người mất hứng, những kẻ tay cầm trọng bảo mà không được sử dụng kia không thể nghi ngờ đã gia tăng nguy cơ rất lớn.

Còn một thời gian nữa mới tới kỳ hạn ba tháng phải có mặt trên đảo, thật nhiều tu sĩ đang dời non lấp đất giống như dân phu, san bằng khu đất trung tâm đảo, dựng nên chiến trường cho cuộc chiến cuối cùng. Chuyện này là không đáng kể gì đối với các tu sĩ vốn có pháp lực cao cường.

Đồng thời sáu phe cũng nhân cơ hội này đợi chờ tu sĩ các nước còn chưa tới đủ, chỉ chờ hết hạn ba tháng chính là thời khắc quyết chiến cuối cùng.

Dĩ nhiên, cũng không phải là mỗi tu sĩ đều trở lại trận doanh của nước mình, tỷ dụ như Miêu Nghị. Hắn ở dưới tay của Vân Phi Dương hoàn toàn có thể mười phần chắc chín tiến vào trăm người đứng đầu. Bởi vì thủ hạ Vân Phi Dương vừa khéo thiếu một người, cho dù là không thiếu một người, Vân Phi Dương cũng sẽ gạt đi một tên để bảo vệ hắn tới sau cùng.

Đi theo Vân Phi Dương còn có cái lợi, những việc nặng nhọc như san núi chuyển đất sẽ không để cho Miêu Nghị làm.

Bất quá Miêu Nghị vẫn chạy vài lượt tới hiện trường, hắn muốn xem thử có gặp người quen nào không. Kết quả không gặp được một ai cả, kể cả bọn Triệu Phi và Cổ Tam Chính cũng không nhìn thấy.

Miêu Nghị không khỏi bùi ngùi cảm khái, xem ra rốt cục bọn Triệu Phi vẫn không tránh được tai kiếp.

Vào ngày thứ sáu Miêu Nghị trở lại gian phòng Vân Phi Dương dành cho hắn tiếp tục khoanh chân tu luyện, trên mặt biển xuất hiện bảy người đạp sóng một mạch chạy như bay đến, Cổ Tam Chính, Đàm Lạc, Diệp Tâm, Triệu Phi, Tư Không Vô Úy, Bì Quân Tử cùng Đào Vĩnh Xuân, bảy người không thiếu một ai.

Bảy người phi thân đáp xuống đảo, tất cả thở phào nhẹ nhõm, Tư Không Vô Úy cười ha hả nói:

- Còn có hai ngày nữa là tới kỳ hạn, rốt cục cũng tới kịp.

Ban đầu Miêu Nghị xả thân giúp mấy người chạy trốn, sau đó Cổ Tam Chính, Đàm Lạc cùng Diệp Tâm liền quả quyết bỏ đi tính toán tranh đoạt thứ hạng làm vẻ vang sư môn, chỉ cầu có thể sống sót. Ba người không muốn giao phong với bất cứ ai nữa, mà là theo chân Triệu Phi cùng nhau ẩn nấp, đều quyết tâm giữ lại tấm thân hữu dụng, không liều mạng vì thứ hạng con bà nó kia nữa.

Trong lúc này, bản lãnh chân chính của Bì Quân Tử phát huy tác dụng quan trọng. Từ khi bảy người tách rời khỏi Miêu Nghị tới nay, tuân thủ nguyên tắc có thể tránh là tránh, tranh thủ không chạm mặt bất cứ kẻ nào, nên chưa từng giao thủ với ai cả.

Bảy người chạy lên một gò đất tra xét động tĩnh, giữa sáu ngọn núi tung bay cờ sáu nước có một mảnh đất rộng lớn mới vừa được mở ra hết sức bằng phẳng, tu sĩ các nước lui tới trong đó, không thấy chém giết, hết sức yên bình.

Cảnh tượng này làm bảy người trợn mắt há mồm, thậm chí có hơi nghi ngờ có phải đến nhầm địa phương hay không, phản ứng giống như những tu sĩ khác tới đây, chuyện đầu tiên là tìm người hỏi xem tình huống thế nào.

Sau khi hỏi rõ tình huống bảy người ngơ ngác nhìn nhau, Bì Quân Tử và Đào Vĩnh Xuân tỏ vẻ khổ sở vô cùng.

- Hai ta đắc tội Bạch Tử Lương, trở lại dưới quyền y quả thật là chịu chết!

Bì Quân Tử cũng sắp khóc, né tránh nhiều năm như vậy, không nghĩ tới cuối cùng vẫn gặp phải tay Bạch Tử Lương.

Năm người ngơ ngác nhìn nhau, Cổ Tam Chính trầm ngâm nói:

- Không bằng hai người các ngươi theo chúng ta đi qua trận doanh Tiên Quốc, như vậy cũng có thể chiếu cố lẫn nhau. Bất quá nếu làm như vậy, cho dù có may mắn sống rời đi, sau này các ngươi sống ở Tinh Tú Hải cũng sẽ không dễ dàng gì với Bạch Tử Lương.

Đào Vĩnh Xuân gật đầu nói:

- Chỉ cần có thể sống tiếp, vậy tốt hơn bất cứ chuyện gì. Chúng ta cũng biết đắc tội Bạch Tử Lương sau này sợ là khó có thể đặt chân ở Tinh Tú Hải, cho nên mấy năm trước hai ta đã thương lượng xong. Nếu như có thể sống đến Kham Loạn hội kết thúc, cũng không trông cậy vào vị trí trại chủ gì, sẽ dùng vị trí trại chủ đổi lấy giải trừ yêu tịch, trốn ra Lưu Vân Sa Hải sống tạm.

- Nếu các ngươi đã sớm có tính toán, vậy hãy đi chung với chúng ta.

Lúc này tu sĩ các nước đều bề bộn nhiều việc, đi lại xung quanh tìm kiếm chiến hữu lập đội. Hơn hai vạn người không thể nào một đấu một lần lượt cho đến hết, cho phép mười người kết thành một tổ liên minh cùng ra trận. Dĩ nhiên nếu có tu sĩ nào cảm thấy thực lực mình đủ mạnh cũng có thể không kết minh, một mình đấu với đội người khác.

---------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.