Miêu Nghị nhìn chằm chằm phía dưới giận nói:
- Bì Quân Tử, ngươi chờ đó cho ta, nếu ta đi ra ngoài, xem ta thu thập ngươi như thế nào!
- Đi ra ngoài!? Còn muốn đi ra ngoài sao, nằm mơ đi!
Bì Quân Tử cười to phách lối nói:
- Nếu ngươi có thể đi ra ngoài, ta quỳ xuống gọi ngươi gia gia!
- Khốn kiếp!
Miêu Nghị lại mắng:
- Ngươi chờ đó cho ta!
Bì Quân Tử khinh thường châm chọc nói:
- Gia gia ở chỗ này, ngươi có thể làm gì được gia gia? Tới đây, tới đây, gia gia bất động ở chỗ này chờ ngươi!
Miêu Nghị giận đến kêu to oa oa:
- Ngươi giỏi lắm, Bì Quân Tử, sẽ tới lúc ngươi phải khóc!
- Mắng hay lắm!
Đào Vĩnh Xuân đột nhiên cũng buột miệng mắng:
- Bì Quân Tử, ta đã sớm biết đứa cháu này không chết tử tế được, dưới đất trong động ép ta ở lại đoạn hậu, ở trên biển bắt ta làm thuyền sai khiến, đến nơi này lại ép ta lên trên núi...
Hai người đột nhiên ngậm miệng, nhất tề trợn to mắt nhìn lên phía trên, có thể nói là lộ vẻ hoảng sợ.
- Mắng nữa đi, hai tên khốn kiếp các ngươi cứ tiếp tục mắng đi, cho là lão tử bị chế trụ thì không thu thập được hai người các ngươi sao? Nói cho các ngươi biết, bất cứ lúc nào lão tử cũng có thể thu thập hai con chó các ngươi!
Miêu Nghị cười gằn, năm ngón tay xòe rộng, gọi ra Huyền Âm Bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2413514/chuong-383-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.