Cổ Tam Chính quay đầu lại liếc nhìn, đột nhiên không nhịn được than thở:
- Tên Miêu Nghị kia cũng coi như là nhân vật xuất chúng, không nghĩ tới vừa đối mặt đã bỏ mạng dưới tay của người kia. Như vậy cũng tốt, hắn đã chết, nếu như chúng ta có thể còn sống trở về, cũng coi như có thể báo cáo kết quả chuyện này với sư môn, coi như giải quyết xong một mối tâm sự, bây giờ chúng ta an tâm nghĩ biện pháp thoát thân là được.
-----------
Bên trong một không gian xám xịt, khắp nơi là xích sắt lớn có nhỏ cỏ giăng khắp nơi, đây là tình cảnh mà bọn Miêu Nghị nhìn thấy lúc vừa mở mắt ra sau khi bị thu thập.
Yêu khí nồng đậm như sương mù, Miêu Nghị mở pháp nhãn ra mới phát hiện mình bị vây bên trong một không gian to lớn hình hồ lô, kết hợp với tình hình trước mắt, không khó đoán xuất hiện ở nơi nào. Rất hiển nhiên bảo hồ lô nho nhỏ trên tay người ta giống như nhẫn trữ vật, bên ngoài nhìn nhỏ bé, bên trong lại có càn khôn khác.
Miêu Nghị muốn cử động thân hình, lại phát hiện tứ chi cùng với eo lưng đã bị trói chặt, thân thể không cách nào nhúc nhích. Hắn thi triển pháp lực toàn thân dùng sức lắc người một cái, chỉ nghe được thanh âm của một trận xích sắt lay động loảng xoảng, không cách nào tránh thoát, không thể cử động.
- Vô dụng, không thoát được.
Thanh âm thở dài của Triệu Phi vang lên ở sau lưng Miêu Nghị, hiển nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2413512/chuong-382-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.