Chương trước
Chương sau
Nói Thiên Địa Pháp Luân của Bì huynh có uy lực khai thiên tích địa có lẽ có hơi khoa trương, nhưng vẫn phải có uy lực khai sơn liệt địa. Trấn Yêu Tháp Đào huynh vừa ra, tu sĩ bị thu vào trong đó khó thoát khỏi cái chết.

Vừa nói ra lời này, cộng thêm trước mắt nhìn thấy, bọn Cổ Tam Chính âm thầm kinh hãi, vì sao bên cạnh tên này tập trung nhiều trọng bảo như vậy?!

Triệu Phi và Tư Không Vô Úy Trên sườn núi tỏ vẻ bình thản, Tư Không Vô Úy nhịn cười đau cả bụng.

Bì Quân Tử cùng Đào Vĩnh Xuân lại là sợ hãi trong lòng, hai chân có vẻ như nhũn ra, trong lòng âm thầm khấn cầu, ngàn vạn lần chớ nên đánh nhau.

Trên tay hai người không phải là pháp bảo gì cả, bất quá là tạm thời dùng đá mài giũa mà thành, sau đó dùng sơn màu sơn lên, giả tới mức không thể nào giả hơn được nữa, cho nên bọn họ mới vô cùng chột dạ.

Nhưng Miêu Nghị nói đàm phán phải có vốn liếng để đàm phán, nếu không làm như vậy, bọn họ có thể có biện pháp gì.

Lúc đầu Triệu Phi còn lên tiếng cản trở, nói với Miêu Nghị nếu ngươi muốn làm như vậy cũng được, nhưng không được tới quá gần, vạn nhất có chuyện cũng tiện ứng đối.

Nhưng Miêu Nghị nói, nhất định phải lấy vốn liếng ra không hề sợ hãi để chấn nhiếp đối phương, nếu có nhiều pháp bảo như vậy còn trốn ở xa xa, chẳng phải sẽ làm cho người ta nghi ngờ.

Cả bọn cũng đã thương lượng xong đường lui, một khi đánh nhau, ở bên trong khoảng cách công kích hữu hiệu của Huyền Âm Bảo Kính, Miêu Nghị lập tức công kích, giúp Linh Ảo của Xích Triệu Phi và Trấn Sơn Chùy của Tư Không Vô Úy có cơ hội tấn công. Bì Quân Tử chạy sang hướng khác, còn ba người Miêu Nghị sẽ rút lui ra biển, suy đoán bọn Cổ Tam Chính vẫn sẽ đuổi theo bọn Miêu Nghị.

- Về phần Huyền Âm Bảo Kính trên tay ta tưởng cũng không cần giới thiệu, Linh Ảo Xích, Trấn Sơn Chùy, Thiên Địa Pháp Luân, Trấn Yêu Tháp, Huyền Âm Bảo Kính, năm món trọng bảo liên thủ, xin hỏi có thực lực đánh với ba vị một trận chăng?

Miêu Nghị mỉm cười hỏi.

Ba người Cổ Tam Chính ngơ ngác nhìn nhau, chỉ riêng Linh Ảo Xích và Trấn Sơn Chùy đã có thể đưa đến tác dụng áp chế đối với bọn họ, hiện tại lại thêm Thiên Địa Pháp Luân cùng Trấn Yêu Tháp uy lực không rõ, còn có Huyền Âm Bảo Kính, bên mình thật sự là phải thua không thể nghi ngờ, không trách tên này không sợ hãi như vậy.

Miêu Nghị lại than thở:

- Vẫn là câu nói kia, Miêu mỗ đơn thương độc mã tới gặp các vị chỉ là vì tỏ rõ thành ý, không muốn dùng võ lực đe dọa, cho nên mới để cho bọn họ tạm thời ẩn núp.

Diệp Tâm mạnh miệng nói:

- Võ lực đe dọa!? Chúng ta đánh một mạch tới đây há có thể để cho ngươi hù dọa, ngươi cứ việc ra tay động thủ thử xem!

Lời này nghe cứng rắn, thật ra thì đã có chút kiêng kỵ, nếu không phải kiêng kỵ bọn họ đã động thủ, mà không phải là bảo Miêu Nghị động thủ thử xem.

Miêu Nghị cảm thấy mừng thầm, biết ba vị này không dám khinh cử vọng động rồi.

- Được rồi, các ngươi cũng thật là có bản lãnh, quả thật là âm hồn không tiêu tan, có thể đuổi một mạch tới đây không thả, coi như ta sợ các ngươi rồi… Bây giờ ta nhận thua, coi như các ngươi lợi hại được chăng?

Miêu Nghị dở khóc dở cười than thở:

- Không dối gạt các vị, mới vừa rồi ý các vị huynh đệ là, nếu các ngươi vẫn muốn làm khó dễ chúng ta, vậy sẽ giết chết các ngươi, sau đó sẽ đoạt bảo vật trên người các ngươi, nhưng ta cho là làm như vậy được không bằng mất.

- Phải, ta biết rằng các ngươi muốn giết ta, nhưng ta cho là vẫn nên tranh thủ một phen. Bởi vì cho dù là chúng ta giết ba người các ngươi đoạt bảo vật, nhưng cũng chỉ là thêm ba món bảo vật đặt trong nhẫn trữ vật mà thôi, tám món trọng bảo là năm người sử dụng uy lực lớn hay là tám người sử dụng uy lực lớn?

- Nếu chúng ta kết minh lại với nhau, tám món trọng bảo liên thủ với nhau, không nói đi ngang ở Tinh Tú Hải, cũng khó có người có thể ngăn được chúng ta. Tất nhiên trong trăm người đứng đầu Kham Loạn hội sẽ có một chỗ cho chúng ta, chẳng lẽ ba vị thật sự không cân nhắc kết minh với chúng ta sao?

Đàm Lạc liên tục cười lạnh nói:

- Ngươi giết cháu trai Ngô trưởng lão chúng ta, lại giết nhiều đệ tử ba đại phái ta như vậy, còn muốn kết minh ư?

- Cháu trai Ngô trưởng lão các ngươi ỷ vào chỗ dựa sau lưng, chỉ là một tiểu tốt một động cũng dám càn rỡ với bản sơn chủ. Tiểu nhân như vậy nếu ta không trừ diệt, trong quan phương ắt cũng sẽ có người ra tay trừ diệt. Tên Ngô trưởng lão kia đầu óc có tật xấu, chỉ vì ân oán cá nhân lại mang ra áp đảo trên ích lợi môn phái, các ngươi còn giúp lão mượn công báo thù riêng sao?!

- Đệ tử ba đại phái các ngươi cũng không phải hạng tốt lành gì, ta khuất thân kết giao với bọn họ, bọn họ còn cho là ta sợ bọn họ, ỷ mình là đệ tử ba đại phái phách lối vô cùng. Lúc ở trên thuyền lại dám lấn tới cửa, không chút kiêng kỵ uy hiếp ta, nói sau khi đến Tinh Tú Hải sẽ giết chết ta. Quả nhiên mới vừa xuống thuyền liền lập tức động thủ với ta, chẳng lẽ ta không giết bọn họ mà chờ bọn họ giết ta hay sao, ba người các ngươi nói cho ta biết, đây là đạo lý gì vậy?

Miêu Nghị cũng cười lạnh không ngừng.

Ba người ít nhiều gì cũng có trầm mặc, có một số việc mặc dù không thấy, nhưng dựa vào hiểu biết về đồng môn mình cũng biết lời Miêu Nghị nói tám chín phần mười là thật.

Diệp Tâm hờ hững nói:

- Chẳng lẽ đệ tử ba đại phái ta chết vô ích hay sao?

- Đúng vậy! Các ngươi giỏi lắm sao, đệ tử ba đại phái hay ho lắm sao, đi tới chỗ nào mở miệng ngậm miệng cũng không quên vỗ ngực xưng tên mình là đệ tử ba đại phái. Trong mắt không có người, cao ngạo vô cùng, làm như là đại phái đệ nhất thiên hạ, ngay cả Lục Thánh cũng phải cúi đầu xưng thần, làm như ai cũng phải nể mặt các ngươi không bằng.

- Nhưng trên thực tế thì sao, ba đại phái các ngươi ở Tinh Tú Hải nhằm nhò gì, ở trong mắt quan phương càng không đáng là gì cả. Chỉ cần một câu nói là có thể làm cho ba đại phái các ngươi không còn đất đứng chân, có gì hay mà phách lối? Ta từng gặp qua rất nhiều người tự đại, nhưng chưa từng gặp qua ai tự đại như các ngươi vậy!

Miêu Nghị há miệng mắng to, thật sự là không nể mặt chút nào, bởi vì hắn biết bây giờ không thể tỏ ra yếu thế, nhất định phải làm cho đối phương thoạt nhìn cảm thấy mình nắm chắc mười phần.

Ba người không tới nỗi bị nói không đất dung thân, nhưng cũng đích xác là không có lời nào chống đỡ. Mặc dù người ta nói khó nghe, nhưng tựa hồ cũng không có nói sai, nói sai điểm nào chứ!? Vốn là bọn họ cảm thấy kiêu ngạo vì mình là đệ tử ba đại phái, nhưng bây giờ bị một chậu nước lạnh đổ xuống đầu, suy nghĩ lại một chút dường như đúng là mình quá mức tự đại.

Giọng Cổ Tam Chính kiên định nói:

- Nói một ngàn một vạn lời cũng không tránh được một điểm, ân oán giữa chúng ta không giải được, không thể nào liên thủ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.