Y nói lời này đích xác là xuất từ phế phủ, dọc trên con đường này Hồng Cân minh với y đồng sinh cộng tử cùng nhau chống đỡ cường địch. Mặc dù là bị buộc bất đắc dĩ, nhưng mọi người liều mạng ra sao y đã nhìn thấy rõ ràng. Trước khi lên đảo y đã bàn bạc với Đàm Lạc và Diệp Tâm, dù sao đệ tử ba đại phái đã tổn thất hầu như không còn, cũng không cần liên lụy tới những người khác nữa.
Có người bi phẫn nói:
- Hòn đảo này chắc chắn đã bị theo dõi, nếu hiện tại chúng ta giải tán, e rằng bọn ta đi không được bao xa sẽ phải... Nếu như giải tán, e rằng chúng ta còn chết nhanh hơn nữa!
Hiện tại không phải là mọi người bằng lòng đi theo ba người bọn y, mà là không thể không đi theo ba người bọn y, bằng khả năng bọn Cổ Tam Chính còn có thể bảo đảm bọn họ sống lâu thêm một chút.
Lại có người kêu to:
- Lúc còn Miêu Minh chủ, chúng ta ở Tinh Tú Hải ba năm cũng không có chuyện gì, cuộc sống hết sức dễ dàng tự đắc, nhiều lần đánh bại cường địch, còn có đồ chia chác. Nhưng đi theo các ngươi chưa tới một tháng, khoan nói tới không có được chút ích lợi nào, hơn ngàn nhân mã bây giờ còn lại bao nhiêu, đây là lỗi của ai?! Hiện tại ngươi nói giải tán một cách nhẹ nhàng như vậy, vì sao lúc chúng ta đi theo các ngươi liều mạng không nói giải tán?!
- Đúng vậy! Trước khi hòn đảo kia bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2413497/chuong-378-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.