Chương trước
Chương sau
Bích Giáp Truy Phong Thú danh bất hư truyền, không hổ danh hiệu truy phong, rõ ràng tốc độ mau hơn long câu thông thường, vượt núi băng đèo nhún nhảy tung hoành linh hoạt nhạy bén hơn long câu nhiều. Thậm chí móng vuốt sắc bén của chúng có thể leo cây cối hay vách núi giống như giẫm trên đất bằng.

Ba người Cổ Tam Chính chạy hết tốc độ bỏ rơi nhân mã phía sau khá xa.

Ba người có thể nói là lấy hết tốc lực truy kích, rất muốn đuổi kịp Miêu Nghị giết chết hắn ngay tức khắc.

Từ một góc độ mà nói, một tu sĩ cảnh giới Bạch Liên có thể làm đến nước này ở Tinh Tú Hải Kham Loạn hội, ba người thật sự là bội phục. Nhưng cũng chính là vì bội phục, ba người càng thêm kiên định nhất quyết muốn giết chết Miêu Nghị. Ba người tâm cao khí ngạo cũng muốn xem thử Miêu Nghị có lợi hại như vậy hay không, có thể chạy thoát khỏi tay bọn họ hay không. Nhớ lại Miêu Nghị từng nhiều lần làm cho ba đại phái thua thiệt, há có thể để cho hắn coi thường ba đại phái, cho là ba đại phái không người...

-----------

Miêu Nghị vừa chạy trốn tới bờ biển, sau khi tìm được bè gỗ cất giấu lập tức lệnh bọn Triệu Phi hủy diệt toàn bộ bè gỗ chuẩn bị từ trước, chỉ chừa lại một chiếc, năm người lên bè gỗ lập tức thi pháp thao túng lướt sóng đi nhanh.

Chạy xa khỏi bờ biển thấy vẫn chưa có người nào đuổi theo, bọn Miêu Nghị thở phào nhẹ nhõm, bè gỗ thay đổi phương hướng, không chạy tiếp về phía Nam.

Lúc này Vương Việt Thiên mới chợt nói:

- Minh chủ, Vương Việt Thiên có một chuyện không rõ, lúc trước giết chết Triệu Linh Đồ thuộc hạ có hơi không hiểu.

Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy cũng nhìn chằm chằm Miêu Nghị, trong lòng bọn họ cũng có nghi hoặc như vậy. Lúc ấy Miêu Nghị truyền âm bảo bọn họ phối hợp, bọn họ còn sợ hết hồn, Trấn Sơn Chùy kia há là dễ trêu, chẳng qua là dựa vào uy tín Miêu Nghị ngày xưa mới nhắm mắt phối hợp một lần. Ai ngờ Triệu Linh Đồ đóng băng bất động, kết quả bị Miêu Nghị một đòn giết chết.

- Ta đã không còn là Minh chủ Hồng Cân minh nữa, cũng không cần gọi ta là Minh chủ nữa, mọi người cùng chung sinh tử hãy gọi nhau là huynh đệ đi. Về phần tại sao sẽ như vậy, cho ta tạm thời giữ bí mật trước, sau này có cơ hội sẽ nói cho các vị.

Lúc này thân đang trên biển cả mênh mông, cước lực của Hắc Thán lại không phát huy ra được, đối mặt ba tu sĩ Thanh Liên cửu phẩm, vạn nhất xảy ra chuyện muốn chạy trốn cũng khó khăn, Miêu Nghị không thể không cẩn thận hơn. Bây giờ chỗ ỷ lại của hắn chính là ba người không biết tu vi lai lịch và lực uy hiếp của Huyền Âm Bảo Kính, nếu nói toạc ra lai lịch của mình, Miêu Nghị không dám bảo đảm bọn họ không sinh lòng mờ ám.

Thật ra thì sở dĩ Triệu Linh Đồ mắc bẫy, vấn đề nằm ở Huyền Âm Bảo Kính. Lúc trước Miêu Nghị vừa đoạt được Huyền Âm Bảo Kính liền phát hiện bảo vật này trừ quỷ tu ra, tu sĩ thông thường sẽ không có cách nào thao túng. Lúc ấy hắn chỉ thi pháp xem thử một chút đã khiến cho thật nhiều khí âm sát trong Huyền Âm Bảo Kính cắn trả, lập tức đóng băng tại chỗ. Sở dĩ hắn có thể thao túng cũng là nhờ công pháp tu luyện đặc biệt, có thể khắc chế khí âm sát.

Lúc ném Huyền Âm Bảo Kính cho Triệu Linh Đồ, hắn cố ý nói một câu chỉ có quỷ tu mới có thể thao túng Huyền Âm Bảo Kính. Hắn biết nói như vậy Triệu Linh Đồ chắc chắn sẽ không thu cất Huyền Âm Bảo Kính ngay, đổi lại bất cứ ai cũng sẽ thăm dò thử xem thế nào.

Quả nhiên không ngoài sở liệu, Triệu Linh Đồ thi pháp thăm dò Huyền Âm Bảo Kính rốt cục lập tức bị khí âm sát cắn trả, kết quả Miêu Nghị mới có thể giải quyết y một cách dễ dàng.

Nếu không phải như vậy, đánh chết Miêu Nghị cũng sẽ không đưa Huyền Âm Bảo Kính cho Triệu Linh Đồ. Đằng nào cũng không tin Triệu Linh Đồ có thể bỏ qua cho mình, còn không bằng dùng Huyền Âm Bảo Kính liều một trận với đối phương.

Ba người Triệu Phi thấy bây giờ Miêu Nghị không muốn nói, cũng không hỏi nhiều nữa.

Mặt trời lặn trên biển, màn đêm đã buông xuống, trăng sáng nhô lên, trời đêm đầy sao lốm đốm, mặt biển sóng cuộn trào.

Rốt cục vào trưa hôm sau, bọn Miêu Nghị đi tới một hòn đảo nhỏ không biết tên. Đảo này không lớn, bọn họ duy trì cảnh giác cỡi long câu chạy mấy vòng trên đảo cũng không phát hiện một bóng người nào, ngược lại phát hiện một sơn trại động phủ, bên trong không có một ai.

Tình huống như thế hôm nay rất thường gặp ở Tây Tinh hải, yêu tu không tham dự Kham Loạn hội đều bị cưỡng bách tạm thời dời đi nơi khác, chỉ có chờ đến sau khi Kham Loạn hội kết thúc mới có thể trở về, vì vậy để lại không ít động phủ tương tự ở Tây Tinh hải.

Hoàn cảnh trên đảo cũng rất tốt, thác đổ cây xanh, dãy núi thanh nhã.

Hoàn cảnh sơn trại thật tốt, tiện nghi cho bọn Miêu Nghị dừng chân ở chỗ này nghỉ ngơi và hồi phục, chẳng qua là không biết có thể ở lại chỗ này được bao lâu. Nếu trốn đến khi Tinh Tú Hải Kham Loạn hội kết thúc là không thể nào, nói không chừng ngày nào đó lại có một miếng ngọc điệp đưa tới.

-----------

- Rốt cục hơn ngàn nhân mã trốn trên đảo đó cũng đi rồi…

Tây Tú Tinh cung, Cơ Mỹ Mi nhìn chằm chằm tinh bàn bật cười khanh khách.

Mọi người đưa mắt nhìn lại, thấy đám điểm sáng kia quả thật đã rời khỏi hải đảo mà bọn họ đã chiếm cứ hơn ba năm.

Vân Quảng chậc chậc nói:

- Không biết là bị buộc đi hay là ỷ vào người đông thế mạnh đi ra đại hiển thân thủ.

Đại hiển thân thủ? Hắc Vân cười khành khạch quái dị nói:

- Ta thấy là chịu chết thì đúng hơn.

Mọi người cũng chỉ là tùy tiện chú ý mà thôi, đối tượng chú ý trọng điểm của phần lớn người vẫn là sáu điểm đỏ trên tinh bàn, duy chỉ có Tả Nam Xuân cùng Hồng Trần Tiên Tử vẫn duy trì chú ý cao độ đối với hòn đảo hơn ngàn nhân mã kia.

Theo như tinh bàn thể hiện, toàn bộ động tĩnh đại khái Tây Tinh hải đều lọt vào mắt những người có mặt tại đây. Mười tám vạn tu sĩ tham dự hiện tại còn lại chưa đầy năm vạn, cơ hội chạm mặt lẫn nhau càng ngày càng ít, nhưng cũng có nghĩa người càng ít những người còn lại thực lực càng mạnh, một khi đụng phải sẽ rất kịch liệt.

Đảo ở Tinh Tú Hải nhiều như bầu trời đầy sao, thành viên tham dự muốn tìm qua mỗi hòn đảo một lần là không có khả năng. Đám nhân mã Thìn lộ kia chạy loạn như vậy có nghĩa càng nguy hiểm, trong mắt Hồng Trần Tiên Tử thoáng qua vẻ lo buồn.

Trong lòng nàng vẫn đang suy nghĩ mãi một vấn đề, rốt cục tên Miêu Nghị kia có phải là thiếu niên Miêu Nghị mà năm xưa từng có duyên gặp một lần ở cổ thành, vào lúc Vạn Trượng Hồng Trần mở ra hay không…

Sư muội Nguyệt Dao đã từng nói với nàng, lúc ấy ba huynh muội bọn họ đã núp trên một cây hòe già dưới chân tường thành, nhìn thấy Hồng Trần Tiên Tử ở khoảng cách gần.

Nhờ có sư muội nhắc nhở, nàng mới nhớ lại đúng là có chuyện như vậy. Đúng là lúc ấy nàng đứng trên tường thành từng thấy ba người nấp trong tàng cây hòe, nhưng chỉ liếc qua mà không để trong lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.