Chương trước
Chương sau
Thấy bọn họ không tin, ra vẻ mình là bị Miêu Nghị đánh bại xong mới đặt điều nói bậy để vớt vát thể diện, Tô Kính Công nghiến răng nghiến lợi hỏi:

- Các ngươi có từng thấy qua hắn dùng tu vi chân chính giao thủ với người khác chưa?

Đổng Toàn nghĩ thầm, chẳng lẽ lúc hắn giao thủ với các ngươi không dùng tu vi chân chính??? Thế nhưng nếu đối phương đã nói Miêu Nghị động tay chân vào vật cỡi bọn họ, có thể để qua một bên không đề cập tới. Hiện tại suy nghĩ lại cảm thấy quả thật có chỗ khả nghi, thật đúng là chưa thấy qua Miêu Nghị không ỷ vào bất kỳ trợ lực nào, bằng vào tu vi chân chính chiến đấu với người khác, toàn là dùng dũng, mưu khắc địch.

- Chẳng lẽ từ trước tới nay hắn vẫn gạt chúng ta…

Đổng Toàn kinh ngạc khẽ lẩm bẩm, nghi hoặc trong lòng, đột nhiên vỗ đùi, kinh hãi kêu lên:

- Không tốt! Chúng ta đều bị hắn lừa rồi, chẳng trách nào sau khi hắn giết bọn Triệu Linh Đồ không hề động thủ chúng ta với chúng ta. Quả thật bằng tu vi của hắn thao túng pháp bảo nhị phẩm cao cấp một lần, pháp lực đã cạn kiệt gần như không còn, chúng ta đã bị hắn lừa mang đi ba món bảo vật!

Đổng Toàn thiếu chút nữa giận đến hộc máu, ba món pháp bảo nhị phẩm cao cấp suýt chút nữa lọt vào tay, rốt cục đã bay đi sờ sờ ngay trước mắt.

Không chỉ có mình y đau lòng, bọn Du Bách Hưng cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Lừa gạt ư… Bọn Cổ Tam Chính cười lạnh trong lòng, các ngươi có bản lãnh cũng lừa gạt như vậy ta xem thử. Có một số việc suy nghĩ thì dễ dàng làm thì khó khăn, không có đảm lược phi phàm không làm được, người thiếu can đảm và đầu óc cũng không dám làm như vậy.

- Lừa gạt thật hay! Đây chính là kết quả đi theo tiểu tặc làm chuyện xấu!

Tô Kính Công cười hăng hắc mấy tiếng, nhìn Cổ Tam Chính chắp tay nói:

- Cổ sư huynh, lúc nhân mã quan phương Thìn lộ lên bờ, ở đây có không ít người tham dự tru diệt đệ tử ba đại phái, kính xin sư huynh làm chủ vì đồng môn đã chết đi!

Lời này vừa nói ra không biết bao nhiêu người trong Hồng Cân minh sợ hết hồn hết vía, lại thêm người may mắn còn sống sót của Ngọc Nữ tông cùng Ngự Thú môn lúc trước cũng hưởng ứng theo, muốn Đàm Lạc và Diệp Tâm báo thù vì đồng môn.

Đàm Lạc, Diệp Tâm cùng nhau nhìn về phía Cổ Tam Chính, Cổ Tam Chính hơi cụp mắt xuống:

- Oan gia nên cỡi không nên buộc, đây là thời kỳ khác thường, nhân mã Thìn lộ ta nên đoàn kết một lòng, chuyện đã qua coi như xong.

Những người đang lo lắng sợ hãi nghe vậy sáng mắt lên, nhất thời thấy được hy vọng.

Tô Kính Công trợn to hai mắt, lộ vẻ khó tin nói:

- Sư huynh, chẳng lẽ đệ tử Kiếm Ly cung chết vô ích sao?

- Tự nhiên không thể chết vô ích, nhưng những người ở đây cũng là bị Miêu Nghị che mắt. Chuyện này chỉ truy kẻ đầu sỏ gây tội, những người khác có thể cho một cơ hội sửa đổi lần nữa.

Cổ Tam Chính lạnh nhạt nói.

Đám người Đổng Toàn lập tức chắp tay khen ngợi:

- Quả nhiên là Cổ huynh hiểu rõ đại nghĩa.

Mọi người không biết Cổ Tam Chính lại đang âm thầm truyền âm cho Tô Kính Công:

- Đệ cho rằng ta không muốn báo thù cho đồng môn sao? Chẳng qua là Quân Sứ đã dặn dò Kiếm Ly cung chúng ta, nếu ta giết chết nhiều nhân mã quan phương Thìn lộ như vậy, một khi chúng ta không thể chen chân vào hàng ngũ trăm người đứng đầu Tinh Tú Hải Kham Loạn hội, vạn nhất Quân Sứ trách tội xuống, Kiếm Ly cung làm thế nào đứng chân ở Thìn lộ được nữa?

- Những người này đáng chết, nhưng chúng ta không thể giết bọn chúng ngoài sáng được, nhiều nhân mã như vậy tập trung lại với nhau, trước sau gì cũng chết, hiện tại chúng ta tìm lý do lôi kéo làm tay sai cho mình không phải là tốt hơn sao?! Có bọn họ xông lên phía trước, đệ tử Kiếm Ly cung ta sẽ hy sinh ít đi, cho dù là sống thêm được vài năm nữa không tốt hơn sao, cơ hội tốt như vậy há có thể bỏ qua!

Lúc này Tô Kính Công chợt hiểu ra, truyền âm đáp lại:

- Sư huynh cao minh!

- Không dám nhận là hiểu rõ đại nghĩa.

Cổ Tam Chính quay đầu lại nhìn về phía bọn Đổng Toàn nói:

- Chẳng qua là không muốn tự giết lẫn nhau mà thôi, bất quá vẫn là câu nói kia, không thể bỏ qua cho kẻ đầu sỏ gây tội, không biết chư vị có muốn cùng ba đại phái giết hắn hay chăng?

Mọi người Hồng Cân minh ngơ ngác nhìn nhau, đây là muốn mọi người phối hợp ba đại phái cùng nhau đuổi giết Minh chủ Hồng Cân minh sao?

Cổ Tam Chính lại nhàn nhạt bồi thêm một câu:

- Là địch hay bạn chính các ngươi hãy cân nhắc, chúng ta không có nhiều kiên nhẫn như vậy.

Không muốn tự giết lẫn nhau là chỉ người mình, kẻ đối địch lại không tồn tại lý luận này. Đây rõ ràng là đang uy hiếp! Bất quá mọi người tiếp tục trốn ở chỗ này trong lòng cũng không nắm chắc, đi theo cường giả cũng không có gì không tốt, vì vậy Hồng Cân minh thống nhất ý kiến rất nhanh, nhất tề chắp tay nói:

- Nguyện coi ba đại phái là đầu lãnh!

Đổng Toàn quay đầu lại lớn tiếng nói với mọi người Hồng Cân minh:

- Bắt đầu từ hôm nay, Hồng Cân minh không còn tồn tại.

- Cũng không cần thiết như vậy.

Cổ Tam Chính ngăn cản nói:

- Cái tên Hồng Cân minh này không tệ. Huống chi mọi người sống chung một chỗ cũng nên có danh nghĩa, chẳng qua là rắn không đầu không được, không biết chức Minh chủ Hồng Cân minh này nên do ai tiếp nhận? Còn có thể do ai làm, chắc chắn là một trong ba người Cổ Tam Chính, Đàm Lạc liếc mắt nói:

-Ta không muốn làm Minh chủ gì cả, Cổ Tam Chính ngươi làm đi.

Diệp Tâm cũng quay đầu sang bên hờ hững nói:

- Ta cũng không có hứng thú.

Vì vậy kết quả rất hiển nhiên, mọi người cùng nhau tôn Cổ Tam Chính lên làm tân Minh chủ của Hồng Cân minh, nhân mã Hồng Cân minh bắt đầu tiếp nhận hiệu lệnh Cổ Tam Chính.

Cổ Tam Chính vừa tiếp chưởng vị Minh chủ, lập tức vô cùng quyết đoán hạ đạo pháp chỉ đầu tiên: phàm bất kỳ ai chống lệnh không tuân, giết!

Có thể nói y đã thâu tóm quyền lực Hồng Cân minh vào tay, cũng không cần khách sáo, bởi vì có chỗ ỷ lại, không cần hao tốn nhiều tinh thần như Miêu Nghị lúc trước.

Kế tiếp Cổ Tam Chính lại hỏi:

- Miêu Nghị trốn về hướng nào?

- Đi về phía Nam rồi, bãi đá ngầm bờ biển phía Nam có giấu bè gỗ, hẳn là hắn đã theo đó ra biển.

Đổng Toàn chỉ rõ phương hướng.

- Nếu tên Miêu Nghị này còn sống, chúng ta cũng nên đi gặp hắn.

Cổ Tam Chính nhìn hai người chung quanh, có ý hỏi ý kiến hai người. Y có thể ra lệnh trực tiếp không cần khách sáo cho nhân mã Hồng Cân minh, nhưng lại không tiện làm như vậy với Ngọc Nữ tông và Ngự Thú môn, có một số việc phải thương lượng.

Đàm Lạc kêu ríu rít mấy tiếng, Tầm Phương Điểu lập tức bay thẳng về phía Nam thăm dò, tỏ rõ thái độ

Diệp Tâm cũng gật đầu một cái.

- Không thể để cho Miêu Nghị chạy, đi!

Cổ Tam Chính vung tay lên, ngồi Bích Giáp Truy Phong Thú dẫn đầu chạy nhanh, đệ tử ba đại phái theo đuôi.

Nhân mã Hồng Cân minh đã đổi Minh chủ cũng theo sau, cùng nhau truy sát tiền nhiệm Minh chủ, không ai có thể làm rõ chuyện ân oán thị phi như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.