- Hồng Cân minh ta thủ nơi hiểm địa, nếu khai thông lỗ mội có thể đánh gục được bọn họ chăng?
Miêu Nghị lại hỏi.
- Đối phó người khác có lẽ có thể, nhưng trong đó có Ngự Thú môn, sợ là không được.
- Vì sao vậy?
Triệu Linh Đồ đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời, mọi người nhìn theo y, chỉ thấy trên bầu trời có mấy con quái điểu màu sắc sặc sỡ đang bay quanh quẩn, bọn Miêu Nghị ở trên đảo mấy năm cũng chưa từng thấy qua loại chim này.
- Tầm Phương Điểu của Ngự Thú môn đã tới, đang dò đường cho ba đại phái, nhất cử nhất động của chúng ta đều nằm dưới sự giám thị Ngự Thú môn, Minh chủ cảm thấy bọn họ sẽ còn mắc bẫy sao?
Triệu Linh Đồ quay đầu lại hỏi ngược lại.
Một bên Tư Không Vô Úy nổi giận:
- Thế này cũng không được, thế kia cũng không được, chẳng lẽ muốn chúng ta ngồi chờ chết sao?
Miêu Nghị trầm giọng nói:
- Đã như vậy, nơi đây không thích hợp ở lâu, hay là triệu tập nhân mã tránh đi, đỡ cho…
Đột nhiên thấy Triệu Linh Đồ mỉm cười, không nhìn ra dáng vẻ khẩn trương chút nào, không khỏi hỏi:
- Chẳng lẽ Triệu huynh có lương sách khác ứng đối?
Triệu Linh Đồ cười ha hả nói:
- Minh chủ có thể có chỗ không biết, ta từng ở chung với bọn họ nên biết được chút ít nội tình, chỉ cần chúng ta không trêu chọc ba đại phái, bọn họ cũng sẽ không động nhân mã của Thìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2413407/chuong-352-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.