- Ta còn an bài một người ở đô thành, tên là Lâm Bình Bình, trước đó đã nói qua với các ngươi. Năm trước ta đã an bài cho nàng ta thân phận quan phương, ta đã hạ pháp chỉ cho nàng, lệnh cho nàng chỉ nghe theo các nàng điều khiển, để phòng các nàng xảy ra bất cứ tình huống nào.
Hai nàng chỉ biết một mực gật đầu.
Sau khi giao phó hết thảy mọi chuyện thỏa đáng, Miêu Nghị xoay người về phía Yêu Nhược Tiên chắp tay nói:
- Yêu tiền bối, hãy để cho ta mang đi đám tiểu Đường Lang…
- Cút!
Yêu Nhược Tiên tức giận nói:
- Không cho!
Tiểu Đường Lang đối với lão quá quan trọng, lão phải dựa vào đồ mà tiểu Đường Lang thải ra luyện chế bảo vật vô cùng nhục nhã, nói gì cũng sẽ không cho Miêu Nghị.
Miêu Nghị cười khổ nói:
- Ta đi lần này chính là mười năm, tiểu Đường Lang rời ta quá lâu lão cũng không khống chế được, không bằng trả lại cho ta, để cho ta thêm một phần bảo đảm.
Yêu Nhược Tiên thổi râu trợn mắt nói:
- Trước khi ngươi chưa trở về, ta có thể để cho chúng ngủ say ở bên trong vòng tay trữ vật, nếu tiểu tử ngươi không về được, ta sẽ nghĩ cách thuần phục nuôi dưỡng chúng. Nếu không thuần phục được cũng không quan trọng, vẫn tốt hơn để chúng theo tiểu tử ngươi có đi không về, hoàn toàn mất trắng!
Miêu Nghị không biết nói gì, cũng không cần hắn mở miệng, Thiên nhi cùng Tuyết nhi đã kéo cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2413301/chuong-322-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.