Chương trước
Chương sau
Hai nàng cũng cảm thấy buồn cho Tần Vi Vi, vừa hy vọng Tần Vi Vi nói ra lời giấu ở trong lòng, lại không muốn Tần Vi Vi nói. Nếu là trước kia nhất định sẽ hy vọng nàng nói, nhưng Miêu Nghị phải đi Tinh Tú Hải rồi… Có mấy lời một khi nói ra, vạn nhất Miêu Nghị đi Tinh Tú Hải không về được, nhất định thanh danh Tần Vi Vi sẽ bị hoen ố, sau này muốn tìm bạn lữ song tu sẽ rất khó khăn.

Thấy nàng do dự hồi lâu không muốn đi, Miêu Nghị lấy làm kỳ bèn hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Nàng khẽ mấp máy môi, lời đã lên đến miệng thế nhưng thấy Văn Phương bên cạnh trở thành kỳ đà cản mũi, cuối cùng cũng phải nuốt lời trở vào.

Trong chuyện như vậy, tính cách của nàng thủy chung vẫn không làm được một nữ nhân chủ động, do dự lớn nhất chính là không biết Miêu Nghị có tiếp nhận tình cảm của nàng hay không. Bởi vì hành động cử chỉ của hắn không thể cho nàng can đảm thốt nên lời, cho dù là chút gợi ý xa xôi cũng không có.

Tức thì chật vật đổi lời nói:

- Chúng ta là bằng hữu!

Miêu Nghị gật đầu cười nói:

- Là bằng hữu, cho nên hy vọng nàng không quên chuyện ta nhờ cậy…

Tần Vi Vi gượng gạo cười nói:

- Bảo trọng!

- Không tiễn!

Miêu Nghị chắp tay đưa tiễn.

Tần Vi Vi dứt khoát quay đầu lại giục long câu chạy đi, một thân quần trắng dẫn đầu chạy nhanh như gió, Hồng Miên Lục Liễu theo sát phía sau.

- Đại ca tái kiến!

Văn Phương cười vẫy vẫy tay, ngay sau đó mau chóng đuổi theo Tần Vi Vi.

Đưa mắt nhìn các nàng đi xa, nụ cười trên mặt Miêu Nghị hoàn toàn thu lại, xoay người để cho thủ hạ thấy mình vẫn là Miêu đại sơn chủ uy nghiêm, sải bước quay về.

Đối với một số nam nhân, nhất là nam nhân từ nhỏ gánh vác trách nhiệm, ái tình là thứ hết sức xa xỉ, cũng là mơ ước xa vời, nhưng vĩnh viễn có phân nặng nhẹ. Không nghi ngờ gì vị trí của ái tình vĩnh viễn xếp sau sinh tồn, cho nên không mấy để ý tới ái tình, vì vậy thường hay bỏ qua. Có lẽ phải đợi đến khi công thành danh toại mới cảm thấy hối hận, không ít nam nhân cũng muốn bổ túc sau khi công thành danh toại, nhưng cuối cùng cũng là rất khó.

Vừa về tới Trấn Hải sơn, Miêu Nghị lập tức viết từng đạo pháp chỉ lệnh cho Thiên nhi cùng Tuyết nhi phát ra.

Theo pháp chỉ sơn chủ hạ đạt, nhân mã các động Trấn Hải sơn bắt đầu hành động.

Một kỵ sĩ Đông Lai động chạy tới phủ thành chủ Đông Lai thành chuyển đạt pháp chỉ, vì vậy thành chủ vội vàng triệu tập quan viên lớn nhỏ, động viên hết thảy lực lượng quan phương trong thành, bắt đầu ban bố hải cấm, bọn quan binh cũng nhanh chóng tụ họp chạy về phía bến thuyền tiến hành phong tỏa.

Mang đến bất tiện cho cuộc sống dân chúng là chắc chắn, nhưng lúc này không có cách nào khác.

Nhân mã hai phủ Nam Tuyên phủ cũng được nhanh chóng điều động, Dương Khánh đã nhận được toàn bộ danh sách nhân mã quan phương Thìn lộ tham dự. Để phụ trách kiểm tra thành viên Nam Tuyên phủ lên thuyền, Dương Khánh tức thì đích thân dẫn dắt người lên đường, chạy tới Đông Lai động.

Nhân mã quan phương các nơi Thìn lộ lấy cung làm đơn vị tụ họp, sau đó ầm ầm chạy tới Đông Lai động.

Nhân mã quan phương Thìn lộ tập kết ở Đông Lai động, nhân mã không chính thức thì tập kết tại cảng địa phương khác, không phải chỉ có một Đông Lai động chế tạo thuyền.

Toàn bộ các đạo nhân mã Tiên Quốc ở từ các nơi bôn ba tới vùng duyên hải.

Mười tám vạn nhân mã của sáu nước tham gia đang hành động, mục tiêu Tinh Tú Hải, toàn bộ giới tu hành trở nên chấn động.

Một thịnh hội ba trăm năm diễn ra một lần, kéo dài mười năm sắp sửa mở màn, sau thịnh hội này có người công thành danh toại, nhưng đây chỉ là số ít trong số ít, chỉ có thể có mấy người trở về. Đa số người còn lại sẽ vĩnh viễn táng thân Tinh Tú Hải, giống như cái tên Tinh Tú Hải, trở thành những ngôi sao vô danh vĩnh viễn điểm xuyết trên bầu trời đêm.

Miêu Nghị cũng sẽ dẫn dắt người lên đường, chuyến đi này ngoại trừ phối hợp hành động với Dương Khánh ra, sau đó không có khả năng trở lại Trấn Hải sơn được nữa, mà sẽ lên thuyền lên đường.

Trước khi đi, Miêu Nghị từ chối bất cứ kẻ nào gặp mặt, triền miên chiều chuộng hai nàng suốt một ngày, bao nhiêu tình cảm tuôn hết ra vào hôm nay.

Bất quá có một chuyện không thể quên được, Miêu Nghị lại dẫn hai nàng đi tới sơn động Yêu Nhược Tiên ẩn cư.

Yêu Nhược Tiên cũng biết hắn muốn lấy cái gì, mười lăm tấm phù triện nhị phẩm, một trăm năm mươi tấm phù triện nhất phẩm, rốt cục cũng giao cho Miêu Nghị.

Vốn Yêu Nhược Tiên vẫn trông cậy có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, khi đó lão sẽ giữ lấy số đồ này sử dụng, nhưng bây giờ vẫn phải giao ra.

Dưới sự chỉ điểm của Yêu Nhược Tiên, một tấm Khai Sơn phù hóa thành một đạo bạch quang từ trong tay Miêu Nghị bắn ra, đánh trúng một vách núi.

Ầm một tiếng, vách núi sụp đổ một mảng lớn, rơi xuống vực sâu, truyền lại tiếng về vọng ầm ầm.

Dùng thử một lần rồi, trong lòng Miêu Nghị đã nắm chắc.

Miêu Nghị xoay người lại lấy từ trong nhẫn trữ vật ra hai miếng ngọc điệp thương hội Tiên Quốc đặc chế, giao cho hai nàng nói:

- Lần này đi chẳng biết lúc nào có thể trở về, vì chuẩn bị cho chuyến này, ta cơ hồ đã táng gia bại sản, cũng không có thứ gì có thể cho các nàng. Ta phải mang pháp bảo đi Tinh Tú Hải tự vệ, chỉ còn chừng một vạn tám ngàn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, trong đó chừng một vạn bốn ngàn viên lúc trước gởi tại thương hội.

- Hai miếng ngọc điệp, một miếng là số lượng tài sản gởi ở thương hội, miếng kia ta đã làm xong thủ tục với thương hội, bất cứ lúc nào các nàng cũng có thể lấy ra. Trong đó một vạn viên là cho các nàng, Hồng Tụ và Hồng Phất là Yến Đại ca gởi cho ta, Yến Đại ca có ân cứu mạng với ta, nếu Yến Đại ca cũng không thể từ Tinh Tú Hải trở về, các nàng lấy bốn ngàn viên còn lại chia ra chuyển tặng cho hai người bọn họ.

Nghe được những lời này, Yêu Nhược Tiên liếc hắn một cái, trong lòng có hơi cảm khái, mặc dù tiểu tử này không phải là người tốt, nhưng thật sự cũng là người có tình nghĩa.

- Đã nhớ.

Hai nàng rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào gật đầu.

- Đừng khóc!

Miêu Nghị lộ ra vẻ dịu dàng hiếm thấy, giơ tay lên lau nước mắt trên mặt hai nàng, sau đó lấy từ vòng tay trữ vật ra bốn trái cây trong suốt ửng hồng, toàn thân bao phủ hào quang xinh đẹp, giao vào tay hai nàng:

- Đây là bốn quả tiên thảo Tinh Hoa, công hiệu không hề kém hơn tiên thảo Tinh Hoa, số lần sử dụng chỉ hơn chứ không kém gì tiên thảo Tinh Hoa, các nàng giữ lại phòng thân.

Tiên thảo Tinh Hoa trong tay hắn có tất cả chín quả, bị Yêu Nhược Tiên đoạt hai quả, thưởng một quả cho Diêm Tu, bây giờ lại cho hai nàng bốn quả, chỉ còn lại có hai quả.

Yêu Nhược Tiên bên cạnh thấy trái cây kia, mắt lại sáng lên, hừ lạnh một tiếng:

- Coi như tiểu tử ngươi còn có chút lương tâm.

Miêu Nghị liếc lão một cái, sở dĩ hắn tặng quả tiên thảo Tinh Hoa cho hai nàng ngay trước mặt lão là bởi vì biết nếu như lão gia có lòng muốn mưu đồ đoạt lấy, hai nàng cũng không ngăn được, không bằng dứt khoát hào phóng, nói không chừng có thể có được chút hảo cảm của lão.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.