- Mai sơn chủ quá lo lắng rồi.
Chương Đức Thành quay đầu lại liếc y một cái, phát hiện tên thủ hạ này quen phản bác ý kiến của mình, đây gọi là quá lo xa, nên giọng điệu y toát ra vẻ chỉ trích Mai Ngọc nhát gan:
- Nếu ta đã dám tấn công Nam Tuyên phủ, há có thể không tính Lam Ngọc môn vào trong đó?! Sở dĩ trước đây Lam Ngọc môn dám nhúng tay vào tranh chấp giữa Lư Ngọc và Dương Khánh cũng là vì sau lưng có Phùng Hành Tẩu làm chỗ dựa cho Dương Khánh, lần này Dương Khánh lại không tìm được ai làm chỗ dựa.
- Ta không ngại nói rõ, nhân mã chúng ta vừa lên đường từ Thường Bình phủ, bên Hà Hành Tẩu đã có người phát ra cảnh cáo với Lam Ngọc môn. Nếu như thế lực bên ngoài Trấn Ất điện không được cho phép mà dám tự tiện nhúng tay vào chuyện của Trấn Ất điện, cẩn thận Trấn Ất điện xua binh đạp bằng! Các ngươi cho là Lam Ngọc môn dám đối nghịch với Trấn Ất điện chúng ta sao?
Đã nói đến nước này rồi, nếu như dài dòng nữa chính là không biết tốt xấu, Mai Ngọc chắp tay nói:
- Phủ chủ đã tính trước kỹ càng như vậy, quả thật là thuộc hạ quá lo xa.
- Cẩn thận không thừa!
Chương Đức Thành tỏ ra độ lượng phất phất tay, tiếp tục ngựa không ngừng vó dẫn dắt thuộc hạ đuổi sát không buông.
Ngoài mặt y không lộ vẻ gì, thật ra đám thuộc hạ không có cách nào hiểu được nỗi lo trong lòng y.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2412767/chuong-173-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.