Chương trước
Chương sau
Miêu Nghị bi phẫn nói:

- Ta cảm thấy đau lòng!

- Đau lòng ư? Không đúng, ta...

Yêu Nhược Tiên lắp bắp, bừng tỉnh ngộ hiểu ra, cảm giác hai bên không giống nhau, người ta là bị đoạt đồ nên đau lòng, còn mình cảm thấy sợ.

Lại nhìn xung quanh một lần nữa, trong lòng Yêu Nhược Tiên có vẻ nghi thần nghi quỷ, chẳng lẽ là vì mình vi phạm đạo đức nghề nghiệp, khiến cho linh hồn tổ sư gia luyện bảo nhất mạch trên trời nhìn chướng mắt, cho nên cố ý thi triển uy áp cảnh cáo? Chẳng lẽ lại tà môn như vậy?!

Mặc dù Yêu Nhược Tiên cảm thấy có thể là tự mình nghĩ quá xa, nhưng lão không thể phủ nhận mới vừa rồi cảm nhận được cỗ áp lực kinh khủng kia hết sức rõ ràng, không giống như là ảo giác...

- Nói không thu tiền công, cuối cùng cướp của ta một khoản, lấy xong vẫn chưa thỏa mãn, lại cướp tiên thảo của ta. Đây chính là lời tiền bối bảo vãn bối đừng nghi ngờ đạo đức nghề nghiệp của ngài đó sao?

Miêu Nghị chân chính đau lòng ôm đầu, một gốc tiên thảo Tinh Hoa nguyên vẹn lại bị người ta hái đi hai quả, hắn còn không nhát gan đến nỗi bị thua thiệt như vậy, ngay cả một câu kháng nghị cũng không dám nói ra.

Yêu Nhược Tiên bị hắn nói có hơi ngượng ngùng, cũng là mình nói lời rồi lại ăn lời, chẳng khác nào tự tát vào mặt mình. Dường như mấy chữ ‘đạo đức nghề nghiệp’ khó lòng giữ trọn, nếu chuyện này truyền ra ngoài e rằng không ai dám giao dịch làm ăn với mình nữa, không trách ngay cả tổ sư gia cũng không nhìn nổi.

- Tên tiểu tử này, không phải chỉ là hái của ngươi hai quả tiên thảo Tinh Hoa thôi sao, có phải cướp hết của ngươi đâu?! Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra ta hái quả của ngươi cũng là có nguyên nhân sao?

- Nhìn ra rồi, nguyên nhân rất đơn giản, chính là đỏ mắt muốn cướp.

- Hừ, nói nhăng nói càn!

Yêu Nhược Tiên trợn trừng mắt:

- Còn không phải là bởi vì ngươi làm chuyện tốt ở Tinh Tú Hải, khiến cho ta phải gánh nỗi oan thay ngươi, còn hại ta bị Viên Khai Sơn đả thương khiến cho thương thế đến nay chưa lành. Nếu ta không lấy ít tiên quả trị thương, lấy tinh thần đâu ra giúp ngươi luyện chế pháp bảo?

- Lão nói gánh oan giúp ta sao, rõ ràng là trong lòng lão cũng có âm mưu gì đó, rốt cục gặp phải báo ứng, còn trút hết lên đầu vãn bối, có còn thiên lý hay không?! Lão có dám nói thật lén lén lút lút chạy đến Đồng La trại để làm gì không?

Khụ khụ…

Yêu Nhược Tiên vuốt ngực một cái, cau mày đổi sang đề tài khác:

- Thương thế lại phát tác rồi, chờ ta khôi phục một chút.

Lão tặc vô sỉ! Miêu Nghị trừng mắt, thầm mắng trong lòng.

Chỉ thấy Yêu Nhược Tiên giơ tay lên đặt một tiên quả ở trước lỗ mũi, hít sâu một hơi, tinh vân bám trên tiên quả lập tức tụ lại thành một luồng, theo hô hấp của lão chui sâu vào trong phế phủ.

Chờ một chút, trên tiên quả trong suốt óng ánh hiện ra trở lại một luồng tinh vân khác.

Sau khi hít liên tiếp hai hơi, Yêu Nhược Tiên vuốt ngực kinh ngạc khen ngợi:

- Quả thật là thứ tốt, hít hai cái cảm giác thương thế trong cơ thể tốt hơn nhiều.

Dứt lời lộn bàn tay một cái, thu hai tiên quả cho vào trong nhẫn trữ vật, da mặt thật dày.

Lão lại vỗ tay, một chiếc bảo giản lóe ra, tay áo bẩn thỉu rộng lớn vung một cái, chỉ về phía mặt đất phía trước.

Bảo giản lập tức nổ lên thành một luồng sương mù màu xám, độn thổ biến mất giống như cơn trốt xoáy.

Pháp bảo dấy lên cuồng phong có thể nói làm cho chung quanh cát bay đá chạy một mảnh, Miêu Nghị không biết lão đang làm gì, nhanh chóng thi pháp chống lại cuồng phong.

Không bao lâu sau, cơn trốt xoáy chui xuống dưới đất chấm dứt, bảo giản chui ra từ hố sâu dưới đất lóe lên, Yêu Nhược Tiên giơ tay ra hút một cái, thu vào trong nhẫn trữ vật.

Kế đó ống tay áo rộng lớn của lão vẫy vài cái, xua tan bụi đất mịt mù trước mặt, đồng thời lấy ra một vòng tay trữ vật màu đen trên cổ tay.

Miêu Nghị sáng mắt lên, tu sĩ có thể sử dụng vòng tay trữ vật cũng không nhiều, vòng tay trữ vật có không gian chứa đồ lớn hơn nhẫn trữ vật.

Cổ tay Yêu Nhược Tiên run lên, một cái lò thủy tinh trong suốt óng ánh có chiều cao chiều rộng hai trượng, có ba chân vững vàng, nắp có hoa văn tinh xảo bay lên trời, sau đó rơi xuống hố sâu bảo giản mới đào, chạm đất vang lên một tiếng bình trầm đục nặng nề.

Bản thân Yêu Nhược Tiên cũng phất phơ tay áo, rơi xuống hố nhẹ như bay.

Miêu Nghị nhất thời quên mất cảm giác tức tối vì bị cướp cạn, cũng không nhịn được nhảy xuống theo, đưa tay sờ sờ lò thủy tinh khổng lồ xinh đẹp kia, tò mò hỏi:

- Tiền bối, ngài làm gì vậy?

Yêu Nhược Tiên hừ lạnh một tiếng:

- Đương nhiên là luyện bảo cho ngươi, luyện ra bảo vật cho ngươi trước, sau đó mới nhờ ngươi giúp ta lấy trứng, để cho ngươi biết ta là người biết giữ lời, tránh cho ngươi cứ lải nhải bên tai, nói hươu nói vượn mãi.

Đối với lão, lấy được trứng Minh Đường Lang chậm một chút cũng không có gì, không sợ Miêu Nghị chạy ra khỏi lòng bàn tay mình.

Vì vậy khi lão bức bách, Miêu Nghị lại đổ đồ vật mới vừa thu lại ra đầy đất.

Miêu Nghị đứng ở một bên, có thể nói là đau nhói trong lòng. Hắn vừa đau lòng đồ vật của mình vừa mong đợi có bảo vật có thể sử dụng, đồng thời cũng muốn xem thử bảo vật được luyện thành như thế nào.

Yêu Nhược Tiên lại liếc nhìn hơn một trăm món pháp bảo nhất phẩm dưới đất, sau khi chọn món tam xoa kích kia lấy ra ngoài, không chọn thanh trường đao mà Miêu Nghị chọn trước đây, mà lại lấy ra một thanh chùy hình quả dưa.

Lão ước lượng hai món vũ khí trên tay, khẽ gật đầu nói:

- Luyện chế một cây thương hẳn là đủ rồi.

Nói xong vung tay lên, nắp đa giác của tụ bảo bồn bay lên.

Lão lại vung tay xóa đi pháp nguyên của chủ nhân cũ trên chùy, cầm hai món vũ khí trên hai bàn tay. Nhất thời chúng nổ tung thành hai luồng sương mù bạc, ảo hóa thành hình một con cự mãng và một con heo rừng, song song kéo dài thân hình hư ảo của chúng chậm rãi chui vào trong miệng tụ bảo bồn.

Sau khi tiến vào tụ bảo bồn, thân hình cự mãng và heo rừng rút nhỏ đi không ít, lộ ra vẻ ngơ ngác ngây ngốc.

- Đi!

Yêu Nhược Tiên vung tay lên lần nữa, một chiếc bảo giản từ bên trong nhẫn trữ vật bay ra, bay lên cao nổ tung thành ảo ảnh một con gấu, cũng chui vào trong tụ bảo bồn.

Một cảnh tượng kỳ quái xuất hiện, ảo ảnh con gấu kia vừa chui vào, lập tức cắn xé cự mãng và heo rừng nuốt chửng, dường như đang ăn món gì đó hết sức ngon lành.

Mà cự mãng và heo rừng cứ mặc cho gấu kia ăn mình, ngơ ngác ngây ngốc không nhúc nhích.

Nhưng khi nhìn lại giống như là gấu kia đang cắn nuốt không khí.

Miêu Nghị kỳ quái hỏi:

- Yêu tiền bối, đây là đang làm gì?

Yêu Nhược Tiên giải thích:

- Đôi bảo giản của ta đại chiến với Viên Khai Sơn tiêu hao không ít năng lượng, dù sao linh thể hai món bảo vật này cũng phế bỏ, không bằng lợi dụng lần cuối, để cho linh thể bảo giản ta nuốt linh thể chúng bổ sung năng lượng, không cần lãng phí yêu đan nữa. Chỉ là năng lượng hai món nhất phẩm linh thể hơi ít một chút, không đủ cho linh thể bảo giản tam phẩm ta khôi phục năng lượng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.