"Em trai anh dạo này liên lạc với anh rồi hả?" Từ sau khi tụi tôi kết hôn, em trai không còn liên lạc khiến anh ta dạo trước phải lo lắng một thời gian.
"Không có." Anh ta lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Nó từ nhỏ đã thế, lúc tức giận sẽ không quan tâm người khác."
Tôi thấu hiểu gật đầu, an ủi anh ta: "Có lẽ cậu ấy sẽ sớm nghĩ thoáng hơn thôi."
Anh ta cười khổ, đột nhiên hắt xì một cái khiến tôi bật cười.
"Cậu với cái cậu Lý Bân đó, vốn là thanh mai trúc mã à?" Anh ta do dự hỏi tôi.
Thanh mai trúc mã? Cái từ này mà dùng cho tụi tôi thì hơi không hợp lý lắm.
"Xem là thế đi. Chúng tôi từ nhỏ đã chơi với nhau, lúc bé cậu ta rất gầy nên thường xuyên bị bắt nạt, tôi giúp cậu ấy nhiều lần lắm." Tôi trả lời, nghĩ đến chuyện hồi bé bản thân cũng được xem như một ông vua nhỏ, đánh cho đám trẻ xung quanh đứa nào cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.
"Cậu giúp cậu ta?" Anh ta dùng ánh mắt không thể nào tin tưởng được đánh giá tôi một cái.
Tôi có chút mất hứng, mặc dù bây giờ tôi gầy thiệt, nhưng khi còn bé tôi là đứa được coi là cường tráng đó.
"Đừng có dùng ánh mắt hiện tại mà đánh giá quá khứ của tôi chứ. Tôi trước kia cũng được xem là thiếu niên lưu manh đấy." Tôi kiêu ngạo nói, hoàn toàn quên mất bây giờ căn bản chẳng có gì để khoe khoang.
"Ha ha, cậu? Thiếu niên lưu manh?" Anh ta như nghe được chuyện gì buồn cười lắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thanh-vat-hon/377970/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.