Cơm nước xong Lý Bân còn giúp tôi rửa bát, tôi ngạc nhiên vô cùng, trước đây cậu ta đâu có siêng năng như vậy? Tôi không từ chối cho nên không làm gì khác được ngoài việc hai đứa con trai to xác cùng đứng trong nhà bếp rửa bát. Trò chuyện vui vẻ được một lúc, Thẩm Trạch Dương từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn thấy tụi tôi, mặt không chút cảm xúc cầm lon bia quay về phòng.
Sau đó lại đến vấn đề chỗ ngủ. Nhà tôi có một phòng ngủ chính với một phòng cho khách, dù sao thì cũng không thể để Lý Bân nằm ngủ trên ghế sa lông đúng không? Thế là tôi quyết định cùng Lý Bân chen lấn một chút, hai đứa sẽ ngủ trong phòng ngủ chính. Thẩm Trạch Dương lại rất không vui, kiên quyết phản đối. Tôi bực mình, tôi lo lắng nên mới không để Lý Bân với anh ở cùng phòng rồi, anh còn gì bất mãn nữa?
Thẩm Trạch Dương nói: "Làm sao để khách chịu thiệt được? Tôi với cậu một phòng, để cậu ấy ngủ ở phòng khách đi."
Đối với sự hào phóng bất thường của anh ta, tôi có chút kinh ngạc, mà Lý Bân đã có chút không vui: "Không sao, tôi và Vĩ Thần cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cũng không phải chưa từng ngủ cùng nhau."
"Vĩ Thần tướng ngủ xấu, cứ để tôi ngủ với cậu ấy cho." Thẩm Trạch Dương nghiêm mặt, vẻ mặt không cho phép đối phương phản đối.
Tướng ngủ của tôi lúc nào mà xấu vậy? Hơn nữa, cho dù tướng ngủ của tôi xấu thì làm sao mà anh ta biết được?
"Tôi không sợ, nhưng mà anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thanh-vat-hon/377969/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.