Chương trước
Chương sau
- Được rồi, bây giờ bọn chúng đều đã đi, chỉ còn lại ngươi và ta.
Đợi sau khi mọi người biến mất khỏi khu vực này, Ngải Âu Lý Á vung tay lên. Tại biên giới không gian mấy ngàn dặm, một vầng bóng đen hình răng cưa hiện ra.
Cấm đoạn hư không, Ngải Âu Lý Á tiện tay sử dụng chiêu này, có thể hoàn toàn ngăn cách tất cả tin tức lưu truyền trong hư không.
- Ngươi có thể hạ xuống rồi.
Ngải Âu Lý Á không nhanh không chậm nói.
Phong Vân Vô Kỵ im lặng, từ xa nhìn bộ xương khô to lớn đứng sừng sững trong thiên địa, uy thế ngập trời, trong lòng do dự không quyết. Cuối cùng hắn vẫn chậm rãi từ không trung hạ xuống, nhưng vẫn cách Ngải Âu Lý Á một khoảng như trước.
- Nói đi, ngươi giữ ta lại rốt cuộc là vì sao?
Phong Vân Vô Kỵ không hề khách khí nói.
- Ồ? Vì sao không nói ngươi ở lại để làm gì? Ta cũng không ngăn cản ngươi.
- Bớt nói nhảm đi, không phải ngươi đã sớm biểu lộ ý tứ rồi sao… Hừ! Trước tiên hãy nói cho rõ, nếu như muốn thần cách của ta thì đừng mơ tưởng!
Phong Vân Vô Kỵ không nhịn được nói. Mặc dù lực công kích không nhiều khả năng mạnh hơn đối phương, nhưng hắn tự tin, dựa vào lực lượng bá đạo của Hấp Tinh đại pháp, muốn tự bảo vệ mình hẳn không phải là vấn đề.
- Ha ha… ma trùng như ngươi thật thú vị.
Ngải Âu Lý Á đột nhiên ngẩng đầu lên, cất tiếng cười lớn. Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nhìn đối phương, trong lòng cũng không cảm thấy kì lạ. Dựa vào tu vi của Ngải Âu Lý Á, nếu như không nhìn ra bản thể của hắn là một ma trùng thì mới là chuyện lạ.
Một lúc sau, có lẽ là cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Phong Vân Vô Kỵ, bộ xương khô to lớn rốt cuộc đình chỉ vẻ tươi cười.
- Sát Lục chiến giáp không ngờ lại bị một ma trùng như ngươi đoạt được, đúng là không thể tưởng tượng nổi…
Ngải Âu Lý Á lại cảm thán một tiếng, sau đó bình ổn tâm tình, nói:
- Ngươi không cần cảm thấy kinh ngạc! Ta cũng không xa lạ với chủ nhân Sát Lục, hoặc có thể nói là ta đã từng gặp chủ nhân Sát Lục trước đây.
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ thoáng nghi ngờ, nhớ mang máng linh hồn Sát Lục dường như vẫn chưa từng đến vùng đất bỏ hoang, nhưng nhìn biểu tình của Ngải Âu Lý Á cũng không giống như đang giả vờ. Hắn suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ra.
Mỗi khi chủ nhân Sát Lục bị bắt đều sẽ ném Sát Lục chiến giáp ra, cho nên vì truyền thừa của Sát Lục chiến giáp, linh hồn Sát Lục cũng chưa từng đến vùng đất bỏ hoang, việc này không hề xung đột với việc chủ nhân Sát Lục tiến vào nơi đây.
- Vậy vị chủ nhân Sát Lục kia là ai? Hiện ở nơi nào?
Phong Vân Vô Kỵ lên tiếng hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Ngươi muốn gặp hắn sao? Hắn sẽ không truyền thụ cho ngươi thứ gì đâu.
Phong Vân Vô Kỵ nghe vậy cười nhạt:
- Ta sẽ nhân lúc không chú ý giết chết hắn, hấp thu công lực của hắn.
Ngải Âu Lý Á nghe vậy khẽ giật mình:
- Sát lục truyền thừa bọn ngươi quả nhiên là tàn nhẫn ác độc. Hà hà, ta cũng cực kì chán ghét các ngươi… có điều, nếu ngươi muốn gặp hắn thì e rằng đã hơi muộn, hắn đã sớm chết rồi.
- Ồ!
Phong Vân Vô Kỵ không để tâm, cũng không tiếp tục hỏi.
- Những ma tộc đến nơi này, công lực càng cao thì cách cái chết càng gần, cho dù không chết cũng không khác bao nhiêu.
Ngải Âu Lý Á lãnh đạm nói:
- Ngay cả ta, nếu muốn duy trì trạng thái thanh tỉnh như bây giờ, cũng phải trả giá khá lớn.
Không ngờ, Phong Vân Vô Kỵ nghe xong, trái lại tỏ vẻ đề phòng:
- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Vì sao lại nói cho ta biết những điều này?
Đây gọi là "không có chuyện lại ân cần, không gian thì cũng là trộm". Giống như tiết lộ những thứ có khả năng là nhược điểm, Phong Vân Vô Kỵ cũng không cho rằng đó là chuyện tốt. Theo quan niệm của hắn, chỉ trong một loại hoàn cảnh mới có thể nói ra nhược điểm của mình, đó là xác định đối phương đã chết, hoặc là còn sống nhưng muốn hắn chết cũng chỉ cần một ý niệm.
- Hà, không cần lo lắng, ta sẽ không đối phó với ngươi! Nếu như muốn tiêu diệt ngươi, ta đã sớm ra tay rồi, đâu còn có thể tha cho ngươi đến bây giờ. Sở dĩ ta nói với ngươi những điều này, là bởi vì…
Ngải Âu Lý Á nói đến đây, thanh âm trở nên lạnh lẽo:
- Chúng ta có cùng kẻ địch.
Tâm tình của Ngải Âu Lý Á đột nhiên trở nên cực kì kích động, ngọn lửa quanh người cũng điên cuồng bốc lên, một ngón tay khô to lớn chỉ lên trời, giận dữ hét lớn:
- Chư thần là kẻ địch chung của chúng ta!
"Chư thần là kẻ địch chung của chúng ta…"
"Chư thần là kẻ địch chung của chúng ta…"
Tiếng vọng ù ù như tiếng sấm lan về bốn phía, sau đó lại từ bốn phương vọng trở về…
"Bùng!"
Ngọn lửa trên người Ngải Âu Lý Á bừng lên, trong hốc mắt và thất khiếu phun ra từng ngọn lửa lớn, bốc lên cao mấy trăm trượng, hoàn toàn bộc lộ sự oán hận và không cam lòng.
- Đúng vậy, chư thần là kẻ địch chung của chúng ta!
Phong Vân Vô Kỵ cẩn thận phụ họa, đồng thời tiếp tục quan sát Ngải Âu Lý Á. Muốn hắn tin tưởng một tên ma tộc lần đầu gặp mặt không phải là chuyện dễ dàng, nhưng sự tinh ranh của ma trùng cũng không ảnh hưởng, thuận theo tiếng lòng của đối phương một chút để đổi lấy lợi ích lớn hơn.
Sau khi Ngải Âu Lý Á phát ra tiếng gầm giận dữ, liền chìm vào yên lặng, giống như đang cố gắng ổn định tâm tình. Một lúc sau, hắn rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn về Phong Vân Vô Kỵ, khóe miệng lộ ra một nụ cười kinh khủng khó coi:
- Hà hà… ma trùng như ngươi đúng là có vài phần khôn vặt… Ngươi có được Sát Lục chiến giáp đã bao lâu, làm sao có thể biết được những bí mật liên quan đến chư thần. Thế nhưng khi bổn tọa vừa nói đến "bọn chúng", ngươi lại lập tức phụ họa… Có thể từ ma trùng sống đến cảnh giới hiện nay, xem ra cũng có đạo lý.
Tâm tình của Ngải Âu Lý Á thay đổi thất thường, khiến cho Phong Vân Vô Kỵ cực kì khó chịu.
"Hà hà, mặc kệ bọn chư thần của ngươi, đối với bổn tọa lực lượng mới là vương đạo. Bổn tọa chỉ cần làm chủ nhân Ma giới, được hàng tỉ ma đầu triều bái, nắm giữ sống chết, giết chóc tùy tâm, như vậy là đủ rồi. Chư thần, hà hà, để bọn các đối phó đi!"
- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh vang lên, không hề có dấu hiệu, Ngải Âu Lý Á bỗng giơ một ngón tay chỉ về phía Phong Vân Vô Kỵ.
"Ầm!"
Phong Vân Vô Kỵ đang định ra tay, lồng ngực bỗng cảm thấy đau nhức, giống như có mấy ngàn ngọn núi lớn bị người điều khiển nện vào ngực. Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình như diều đứt dây bắn về phía sau, giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi, giống như hoa sen nở giữa bầu trời…
- A!
Thân thể Phong Vân Vô Kỵ tại không trung liên tục lật lại, sau mấy vòng mới hóa giải được luồng khí tức hủy diệt kia. Hắn đáp xuống đất, lại loạng choạng lui thêm mấy bước. Một tiếng "xoẹt" vang lên, áo bào toàn thân hóa thành những sợi vải, máu chảy thành dòng, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
Mặc dù bên ngoài nhìn có vẻ như bị thương rất nghiêm trọng, nhưng thực tế Phong Vân Vô Kỵ vẫn chưa bị một thương tổn có tính thực chất nào. Hấp Tinh đại pháp tầng thứ tám thật sự ảo diệu vô song, bất kể là mượn lực hay hóa lực đều là hạng nhất.
- Hừ!
Phong Vân Vô Kỵ hừ một tiếng, trong lòng đã nổi giận. Việc Ngải Âu Lý Á đột nhiên tập kích đã chọc đến lửa giận trong lòng hắn. Đệ nhất phân thần là do ma tính phân hoá thành, vốn không phải là hạng người ôn hòa gì.
"Bùng!"
Thiên địa rung chuyển. Ngải Âu Lý Á tâm thần khẽ động, bất giác ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hư không cấm đoạn bị phá ra một lỗ hổng lớn, một cột khí lưu bán kính gần trăm trượng từ bầu trời bắn xuống…
"Ầm!"
Phong Vân Vô Kỵ dùng tâm thần khống chế Kiếp Ma đao đang lơ lửng trên bầu trời vùng đất bỏ hoang mấy vạn trượng, trực tiếp dẫn động sát lục khí tức kinh khủng phá hủy cấm đoạn hư không của Ngải Âu Lý Á. Tại khoảnh khắc Ngải Âu Lý Á ngẩng đầu lên, sát lục khí tức hùng hậu tinh túy đã từ không trung xuyên xuống, mạnh mẽ đánh về phía hắn…
"Bùng!"
Quanh người Ngải Âu Lý Á, phiến cây cỏ xanh ngắt ẩm ướt giống bị cuồng phong quét qua, đồng loạt nghiêng về phía sau. Cùng lúc này, chung quanh thân thể cao lớn của Ngải Âu Lý Á bỗng sáng lên một vòng ánh sáng màu lục nhạt.
- Gào!
Một tiếng gầm giống như mãnh thú hồng hoang từ xa xa vang lên. Xuyên qua khe hở, Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy rõ ràng, sát lục khí tức mạnh mẽ đánh vào lĩnh vực màu lục nhạt làm nổi lên từng mảng sóng gợn. Sau đó, sát lục khí tức hùng hậu mà Phong Vân Vô Kỵ tự nhận cũng không thể nào tiếp được lại như trâu chìm xuống biển, nhập vào trong lĩnh vực của Ngải Âu Lý Á, biến mất không còn thấy tăm hơi…
Hư không sáng lên, thân hình của Ngải Âu Lý Á lại lần nữa in vào trong mắt, lông tóc trên người không hề tổn thương chút nào. Vòng lĩnh vực màu lục nhạt kia bị hắn triệt hồi, lục địa xanh ngắt lại hiện ra chung quanh…
- Làm sao có thể!
Phong Vân Vô Kỵ bật thốt lên.
- Chủ nhân Sát Lục quả nhiên không tầm thường, còn chưa bỏ đi thân thể bình thường đã cường đại như vậy rồi, chậc chậc…
Ngải Âu Lý Á không chỉ không tức giận, ngược lại khen ngợi:
- Cũng chỉ có chủ nhân Sát Lục mới có thiên phú bậc này, phàm là sát lục khí tức, có thể điều động dễ như bàn tay. Xem ra, vua của vùng đất bỏ hoang này vốn phải là các ngươi mới đúng.
- Khốn khiếp, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Phong Vân Vô Kỵ nghiến răng nghiến lợi nói. Làm cách nào cũng không giết được đối phương, bất kể là Kiếp Ma Đạo, Hấp Tinh đại pháp hay là Sát Lục ma công, đều không có tác dụng gì đối với Ngải Âu Lý Á, khiến cho hắn vô cùng bực bội.
Ngải Âu Lý Á trầm mặc một lúc, sau đó nói:
- Có lẽ ta có thể giúp ngươi rời khỏi đây, thế nhưng, ta hi vọng ngươi sẽ đền đáp.
- Đền đáp cái gì?
- Chỉ cần một khi ngươi lĩnh ngộ được tầng cao nhất của Sát Lục ma công, trở thành chủ nhân Sát Lục chân chính, thậm chí, nếu ngươi có thể dựa vào một giọt máu ít ỏi của Chủ Thần phân thân tại A Tu La chiến trường kia, thành tựu Sát Lục Chủ Thần, ta hi vọng ngươi có thể đáp ứng giúp chúng ta rời khỏi nơi đây. Chí ít, ngươi phải lập lời thề cùng với hai mươi sáu vị Chủ Thần ánh sáng và bóng tối không chết không thôi.
Ngải Âu Lý Á nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó lại hung ác nhìn chằm chằm Phong Vân Vô Kỵ:
- Ngươi đừng nghĩ có thể cự tuyệt, dù muốn hay không cũng phải đáp ứng. Ngươi bây giờ ngay cả lĩnh vực cũng chưa lĩnh ngộ được, căn bản không cách nào đối kháng với chúng ta. Hơn nữa, hừ, theo như chúng ta biết, các Chủ Thần bóng tối cực kì lo lắng đối với sự tồn tại của chủ nhân Sát Lục. Mười ba vị Hắc Ám Quân Chủ vẫn luôn truy tìm tung tích của người. Lần này, bọn họ chỉ sợ là quá tay.
- Hình như ngươi biết rất nhiều.
Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt không tốt nói.
- Ta mặc dù thân tại vùng đất bỏ hoang, nhưng cũng không phải luôn ở nơi này. Hơn nữa… có nói ra, với trình độ hiện tại ngươi cũng sẽ không hiểu. Hiểu biết của ta không có quan hệ gì với vị trí hiện tại, chờ đến khi ngươi đạt đến cảnh giới Sát Lục Chi Chủ sẽ hiểu rõ về nghịch thần giả cổ xưa.
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ hơi trầm xuống: "Theo như lời bô xương khô này nói, Hắc Ám Quân Chủ… là một vấn đề lớn. Thiên Ma Đế đã mạnh hơn ta, càng không cần nói đến Thiên Ma thần, còn có các vương triều đại đế. Hắc Ám Quân Chủ chỉ có thể mạnh hơn chứ không kém. Còn có trên cả Hắc Ám Quân Chủ, mười ba vị Chủ Thần tại hải vực phía sau vực sâu hắc ám… vấn đề này, sớm muộn gì cũng phải giải quyết."
Ánh mắt đảo qua Ngải Âu Lý Á, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ khẽ động thầm nghĩ: "Có được trợ giúp thì phải tận dụng… chỉ là, có thể tin được bọn người này hay không? Nghịch thần giả cổ xưa đều là lương thực của Chủ Thần, bọn họ còn lại được bao nhiêu thực lực? Mười ba vị Hắc Ám Quân Chủ, ma uy đã như vực sâu, vậy còn Chủ Thần thì sao… Có thể tránh được thì tốt nhất là nên tránh."
"Thế nhưng, Chủ Thần sẽ như mình mong muốn sao?" - Lời nói của Ngải Âu Lý Á khiến cho trong lòng Phong Vân Vô Kỵ nổi lên từng cơn sóng, nhất thời trở nên lo lắng.
"Mà thôi, quản nhiều như vậy làm gì! Chờ sau khi vào Trọc Thế ma trì, có được thân thể Ma Thần rồi hãy nói. Bổn tọa không tin lúc đó những Chủ Thần kia còn có thể làm khó ta. Cùng lắm thì trực tiếp chạy đến Thái Cổ, đến chỗ Bổn Tôn nhờ che chở, khi đó hắn hẳn là cũng đã sắp thành thần rồi…" - Phong Vân Vô Kỵ có chút hưng phấn thầm nghĩ: "Thần! Đúng, điều này hẳn là không thành vấn đề…"
- Đã nghĩ xong chưa?
Giọng nói lạnh lùng của Ngải Âu Lý Á từ phía xa vang lên, trong thanh âm mang theo tiếng "ong ong".
- Thành giao! Nhưng hi vọng các ngươi sẽ cố hết sức giúp đỡ ta, dù sao chúng ta cũng đứng cùng một trận tuyến, cũng chỉ có ta mới có thể rời khỏi vùng đất bỏ hoang.
- Chuyện này là đương nhiên. Bây giờ ngươi hãy làm theo lời ta nói… dựa vào khế ước pháp tắc vận chuyển tại chu thiên…
- Dựa vào khế ước pháp tắc vận chuyển tại chu thiên, ta…
Dựa theo lời của Ngải Âu Lý Á, Phong Vân Vô Kỵ đã lập một lời thề độc, chấp thuận cùng chư thần không chết không thôi.
"… Dùng lời thề, hình thành khế ước, dưới tình huống Chủ Thần chủ động ra tay sẽ không chết không thôi." - Niệm xong lời thề, Phong Vân Vô Kỵ lặng lẽ thêm vào một câu trong lòng.
- Ha ha ha… Được, từ giờ trở đi ngươi sẽ là minh hữu của một vạn ba ngàn năm trăm nghịch thần giả cổ xưa đang trong trạng thái ngủ say và bán thanh tỉnh chúng ta. Trong phạm vi có thể, chúng ta sẽ trợ giúp ngươi tất cả.
Ngải Âu Lý Á cười ha hả nói.
Cách đó không xa, trên mặt Phong Vân Vô Kỵ cũng hiện lên một nụ cười ẩm hiểm: "Xương khô, quả nhiên là không có đầu óc."
- Luyện Ngục chi vương không lâu sau sẽ xuyên vượt thời không đến đây. Tất cả Luyện Ngục ma thần đều là sản phẩm sáng tạo của Chủ Thần, bọn chúng có thể tùy ý ghé qua không gian do Chủ Thần tạo ra. Chỉ cần được Luyện Ngục chi vương trợ giúp, sẽ có thể xuyên qua vùng đất bỏ hoang, rời khỏi nơi này.
Sau khi Phong Vân Vô Kỵ lập lời thề, đã bị pháp tắc ràng buộc, Ngải Âu Lý Á quả nhiên buông lỏng tâm tình, nói chuyện thoải mái hơn rất nhiều…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.