Nho đã từng là tiểu a hoàn, giờ là mẹ của Hạt...
▬▬▬๑۩۩๑▬▬▬
Tề Vân Nhược đơ ra, nghiến răng, mắng: "Mày có tư cách hỏi tên ông ư?"
Sĩ quan bên cạnh Tô Viễn cũng đã nhìn ra, dường như Tề Vân Nhược chỉ mạnh miệng, tới giờ vẫn toàn đe dọa bằng lời, lại chẳng cho hay thân phận rõ ràng là gì. Gã không khỏi cười khẩy: "Không thiết sống nữa đây mà. Dám đến trước mặt phó tướng Tô sổ cả tràng ngu si như này, còn dám đánh phó tướng nữa! Lên anh em! Để tao coi công tử nhà nào gan to dữ."
Tô Viễn xoa mũi, cười gian: "Đừng đánh vào mặt, uổng cái túi da đẹp lắm."
Đồng tử Tề Vân Nhược co lại. Một giọng nữ vang lên từ đằng sau: "Ơ kìa Lý công tử? Sao ngài hạ mình ghé thăm chốn này vậy?"
Y quay phắt qua thì thấy Dung Tam Nương đang thướt tha bước tới cùng với hai tiểu a hoàn. Đôi mắt đẹp đẽ của dì ấy đáp lên người Tề Vân Nhược, rồi lại dời sang Tô Viễn: "Tôi tưởng Tô phó tướng đã đi xa rồi chứ?"
Tô Viễn nhìn Tề Vân Nhược, chau mày. Họ Lý? Họ Lý thì đáng bận tâm. Ngai vàng họ Lý đã truyền được năm đời, gia tộc dần dần đông đúc. Tuy không phải họ Lý nào cũng thuộc tôn thất, nhưng dám ngang ngược như này trong kinh thành thì thật chẳng có mấy ai — Tô Viễn nhớ lại hồi trong quân đội, tính cả hiện tại, thiếu niên này thường ăn bận tinh tế, da thịt mịn màng, nom như ngọc trai được nuôi dưỡng tầng tầng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-tan-dang-tuong/3483835/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.