Lúc Thẩm Thắng Võ tiến vào Phác gia làm người hầu, hắn chưa đến mười sáu tuổi, thật sự vẫn là một tiểu tử.
Thẩm Thắng Võ từ nhỏ đã là cô nhi, không có ai biết rõ hắn từ đâu đến, chỉ biết quả phụ Thẩm gia từ trong ngôi miếu đổ nát ôm hắn ra, lúc ấy trên người hắn không có nửa chữ, duy nhất lưu lại trên người cũng chỉ có khối tiểu ngọc thạch đến nay vẫn buộc ở trên cổ Thẩm Thắng Võ.
Quả phụ kia sau khi thu dưỡng đứa trẻ bị vứt bỏ, đặt tên là Thắng Võ, cũng không ý tứ khác, nàng chính là hi vọng đứa nhỏ này có thể học chút thân thủ, ngày sau đừng để người khi dễ. Ý tưởng này cũng không phải bất chợt, Thẩm thị biết chính mình thân thể không tốt, không biết ngày nào thì đi, đứa nhỏ này muốn sống tiếp, hơn phân nửa phải dựa vào bản thân hắn.
Tuy không phải thân sinh, cảm tình tử mẫu ngược lại rất hòa hợp, cơm cặn dưa rau, mười mấy năm đầu cũng đều tốt.
Đáng tiếc dưỡng mẫu cuối cùng vẫn không thể đợi đến lúc Thẩm Thắng Võ trưởng thành, sau một hồi bệnh nặng, cuối cùng trút hơi. Trước lúc lâm chung, đã nói Thẩm Thắng Võ đến Phác gia tìm Lưu Kế Xương, lúc này mới có đoạn nhân duyên sau.
Sau khi an táng mẫu thân, Thẩm Thắng Võ liền đi đến Phác gia, cũng gặp được Lưu Kế Xương lúc ấy đang ở Phác gia làm người hầu. Hãy tìm đọc trang chính ở == Tr ùmTruyện. n e t ==
Nguyên lai Lưu Kế Xương là đường huynh của Thẩm thị, Thẩm thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nhi-bat-kha/1717098/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.