Thượng Quan Kinh Hồng nắm tay nàng, nàng cảm nhận một cỗ nhiệt nóng từ lòng bàn tay hắn truyền sang.
“Nàng khoan nói, chuyện đó để sau khi trở về rồi hẵng nói”
Trong đôi mắt lạnh bình tĩnh tựa lòng hồ phủ băng sương của Thượng Quan Kinh Hồng như bị cái gì đó phá vỡ, màu đen tự đáy mắt tràn ra, biến thành đau lòng cùng không yên.
“Ừm, là ta không hiểu chuyện”
Kiều Sở nhẹ nhàng cười, không nói nữa, ở chỗ này thật không tiện nói nhiều, mà đáp án cho câu chất vấn vừa rồi của nàng kỳ thực nàng đã không biết, cũng không cần thiết phải biết. Nàng vẫn tưởng mình đã trở thành người hắn có thể tin tưởng, nhưng nguyên lai không phải. Vừa rồi lại còn vì hắn mà đấu tranh, tự biến mình thành một kẻ ngốc, quả thật rất ngốc.
“Không phải, ta không phải có ý như vậy, là vì thân thể nàng….”
“Hiện tại không tiện, chàng đừng nói gì cả….”
Giọng hắn gấp gáp, lại bị lời của nàng đánh gảy.
Hắn gật đầu, cười khổ, cỗ nhiệt nóng mãnh liệt vẫn không ngừng truyền đến tay.
Trong đám đông hỗn loạn, nàng vẫn thấy được Trầm Thanh Linh đang nhìn nàng khẽ nở nụ cười.
Nàng cũng cười đáp lễ, sau khi Trầm Thanh Linh cảm tạ hoàng đế xong quay về, lại không đến chỗ bọn họ mà đứng ở một chỗ khác, trong mắt lại hiện lên một mạt ấm ức
Là vì kế hoạch cho nên nàng ta mới phải như vậy sao?
Nàng bình thản nghĩ, tầm mắt lại nhìn đến Lang Lâm Linh và đám người Duệ vương phủ đang từ cửa đi vào.
Lang Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nga-khuynh-thanh-vuong-gia-muon-huu-phi/1684857/quyen-2-chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.