Thượng Quan Kinh Hồng, bảo trọng.
Không có lời gì để nói, nhưng cho dù là có, cuối cùng thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ gói gọn lại trong một câu này.
Lời nói đêm qua tựa hồ vẫn còn bên miệng, Kiều Sở vỗ về cái đầu nặng nề ngồi dậy, vén màn lên, ánh mắt của nàng rơi xuống chiếc đèn dầu đặt trên bàn, ánh lửa chỉ còn là một đốm lửa nhỏ đã gần như tàn lụi.
Lúc này trời đã sáng trưng.
Một đêm ngắn ngủi, vậy mà cảm giác như đã trôi qua thật lâu, đầu nặng nề, cảm giác cũng không được thư thái cho lắm.
Ánh mắt chăm chú nhìn vào ngọn đèn dầu đặt trên bàn, Kiều Sở thốt nhiên cả kinh, nhận ra đồ vật bài trí trong căn phòng này rất khác thường, đây không phải là Duệ vương phủ!
Nàng nhớ rõ đêm qua nàng còn ngủ trong phòng chính mình ở Duệ vương phủ, như thế nào hiện tại lại………..
Nàng vội vã leo xuống giường, mang giày vào.
Trong lúc tâm tình kích động liền đánh động đến người bên ngoài, cửa lập tức bật mở.
Vào chính là Tứ Đại, Mỹ Nhân.
Hai người thần sắc đều là hoảng sợ, Tứ Đại vội nói: “Chủ tử, rốt cuộc người cũng tỉnh rồi”
Kiều Sở lập tức hỏi: “Đây là nơi nào vậy?”
Mỹ Nhân cười khổ: “Là biệt viện của Duệ vương phủ”
“Biệt viện?”
Một cảm giác lạnh lẽo nhanh chóng từ đáy lòng lan ra khắp toàn thân, Kiều Sở chợt như ý thức được cái gì, chậm rãi ngẩng đầu: “Rốt cuộc ta đã ngủ bao lâu?”
“Kiều chủ tử, người đã ngủ suốt mười ngày đêm”
Ngoài cửa, lão Thiết thản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nga-khuynh-thanh-vuong-gia-muon-huu-phi/1684775/quyen-2-chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.