Cổ tay liền cũng bị ai đó nắm lấy.
Trong lúc hai vai đau nhói, Kiều Sở ngẩng đầu nhìn người tới, không khỏi sửng sốt. Thượng Quan Kinh Hồng không biết là đã quay trở lại chỗ nàng lúc nào, một tay ôm nàng, một tay bắt mạch cho nàng.
Nhìn ngón tay thon dài được cắt tỉa chỉnh tề, móng tay hơi hơi phiếm hồng sáng bóng của hắn, nàng phút chốc như cấm khẩu, xung quanh cũng rơi vào một mảnh yên tĩnh, chỉ trừ bỏ một tiếng “Gia” của Lang Lâm Linh. Lang Lâm Linh cùng Bích Thủy tiến lại gần, thần sắc đã có chút uất giận, lạnh lùng nhìn nàng, rồi sau đó ánh mắt lại đầy phức tạp nhìn sang Thượng Quan Kinh Hồng.
“Không phải tâm tật phát tác” Thượng Quan Kinh Hồng nhíu mày, trong mắt chợt lóe lên một tia chán ghét.
Hắn từ sau khi mất trí nhớ chưa từng đối với nàng có cái loại thần sắc này, Kiều Sở cảm thấy thật khó thở, lúc này hai người dựa vào nhau rất gần, vì vậy nàng cũng không dùng kính ngữ giống như vừa rồi nữa, trực tiếp nói với hắn: “Kinh Hồng, chàng sau khi dùng bữa xong thì tới phòng gặp ta một chút, chuyện ngày hôm nay ta có thể giải………..”
“Nàng mà cũng sẽ dùng đến cái loại quỷ kế này sao, à, suýt chút nữa thì ta quên mất, ngay từ đầu khi nàng muốn lấy cớ ra ngoài cũng đã sớm dùng đến quỷ kế rồi”
Mặc dù nàng đã giảm thấp thanh âm đến hết mức có thể, nhưng có Lang Lâm Linh ở đây cho nên vẫn là không tiện nói rõ ra, không thể nhiều lời, mà Thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nga-khuynh-thanh-vuong-gia-muon-huu-phi/1684767/quyen-2-chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.