“Tỉnh?” Nam nhân khẽ hừ một tiếng.
“Ngươi sao lại ở chỗ này?” Kiều Sở cũng đồng thời lên tiếng, trong lòng kinh nghi.
“Lần này cũng không phải là bổn vương bắt ngươi phải tỉnh.” Nam nhân lại tiếp tục thản nhiên.
“Lại là ngươi đem ta ép tỉnh?” Kiều Sở lại đồng thời lên tiếng, hơi hơi nghiến răng.
“Là vì ánh nến sáng quá sao? “Nam nhân đóng lại quyển sách trên tay, thoáng nhìn tiểu đèn đặt trên bàn.
“Ánh nến tối quá, ngươi nếu cần xem sách thì nên để sáng thêm một chút nữa.” Kiều Sở lại một lần nữa đồng thời lên tiếng, ánh mắt cũng vừa vặn dừng lại trên tiểu đèn đặt bên bàn. Lúc này trong trướng là đặc biệt tối, chỉ có ánh sáng mờ nhạt phát ra từ bếp lò vẫn còn chút lửa, thêm cả ánh sáng từ ngọn đèn dầu giống như muốn dọa người cho nên lại càng thêm u ám, không thể so với trước đó tứ phía doanh trướng đều có treo sa đèn, xung quanh đèn đuốc sáng trưng.
Cuối cùng, thêm một lần trăm miệng một lời, hai người đều đồng thời ngẩn ra, không biết có phải hay không là do đêm đã khuya, cho nên giọng nói hai người cũng thập phần bình tĩnh, không giống như ban ngày.
Mỗ Bát tựa người lên vách, dường như trước đó đang chăm chú đọc thứ gì đó.
Kiều Sở phát hiện đầu chính mình vẫn còn đang tựa vào ngực người ta, còn cái gối thì bị quăng qua một bên, trên mặt nóng lên….Nàng có thể quyến luyến hắn như vậy sao, ngủ cũng có thể bổ nhào lên người hắn? Nàng lặng lẽ rời khỏi người hắn, đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nga-khuynh-thanh-vuong-gia-muon-huu-phi/1684662/quyen-2-chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.