Trên đời này chuyện thống khổ nhất, không phải là ta yêu ngươi, ngươi không yêu ta nhưng ngươi vẫn bắt buộc ta yêu ngươi, mà là ngay khi ngươi bất hạnh bị tên bắn trúng, sau đó khó khăn lắm mới có thể bất tỉnh được, cuối cùng lại bị người ta ép cho phải tỉnh lại.
Hơn nữa ngay khi vừa mở mắt, ngay lập tức nhìn thấy mặt mũi người nào đó gần trong gang tấc, hai tròng mắt hung ác nhìn chằm chằm ngươi, dường như hận không thể đem ngươi băm ra thành trăm mảnh.
Nàng hoảng hốt, kêu lên một tiếng Tứ Đại Mỹ Nhân.
“Chủ tử, chúng ta ở đây.”
Trong doanh trướng, ánh sáng từ ngọn đèn dầu tỏa ra phá lệ chói mắt. Đám người Duệ vương phủ và hai cái nha đầu đang im lặng đứng ở một bên, mặt mày ai nấy đều ẩn ẩn cất giấu một tia kinh hãi, giống như chết cũng không dám phát ra tiếng động nào. Bộ dáng kia làm cho nàng liên tưởng tới cảnh một đám công nhân đang bị lão bản hung ác cảnh báo các ngươi chớ có lên tiếng, gan to đến mấy cũng không dám hé nửa lời.
Nàng cúi đầu nhìn mũi tên đang cắm vào ngực, rên rỉ khẩn cầu: “Ai cũng được, giúp ta rút thứ này ra mau đi.”
Khóe miệng mỗ Bát tà ác nhếch lên, cúi người đến gần nàng, nhẹ giọng nói: “Biết tại sao ngươi tỉnh lại không? Là do bổn vương tìm cách ép ngươi phải tỉnh, ngươi quỷ đoản mệnh này vừa ăn dược của ta.”
Mệnh nàng thật là tốt quá đi! Nàng không sợ chính mình bị tên bắn đến mất máu chết, mà là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nga-khuynh-thanh-vuong-gia-muon-huu-phi/1684660/quyen-2-chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.