“Cũng may ngươi đã từng dạy ta thổi một khúc sáo dùng làm tín hiệu trong lúc nguy cấp không có ai bên người. Ta lúc đó mượn phòng Kiều Mi thổi sáo thông tri cho ám vệ biết vị trí ta ẩn thân…Sau Thiết thúc mới tìm được ta.”
Kiều Sở đột nhiên nhớ tới, lúc nàng còn ở phủ thái tử, một đêm tuyết kia có nghe tiếng sáo vang lên, đêm đó thái tử vẫn đang còn ở trong phòng nàng…hiện giờ nghĩ lại, cứ như chuyện đã trôi qua đến mấy đời rồi.
Thì ra, là hắn dạy nàng thổi sáo.
Trữ vương thở dài: “Thái tử phi đã biết thân phận của muội rồi?”
Thanh Linh khẽ cười khổ: “Sau khi muội lấy được giả đồ, đã chuyển giao lại cho một ám vệ ở gần đó đem giả đồ đến phủ Hiền vương, còn chính mình lặng lẽ quay về phủ thái tử trộm thực đồ. Độc kia quá lợi hại, muội không dám lấy thân phận là Phương Kính quay trở về phòng của chính mình, nếu thái tử phát hiện muội trúng độc sẽ rất phiền toái. Muội vốn chỉ cải nam trang, dịch dung đi trộm thực đồ, sau khi thoát khỏi thư phòng tình thế quá cấp bách, ngay cả mặt nạ dịch dung bị rớt ra cũng không thể nhặt lại, sau đó thì dịch dung thành tỳ nữ của Kiều Mi để thoát thân………”
Tông Phác hơi hơi trầm ngâm, thấp giọng nói: “Thanh nhi ngày thường cải trang thành Phương Kính, mặc dù vốn vẫn là dung mạo của nàng, nhưng trên mặt lại hóa nam trang, cổ áo lại che đi yết hầu. Hoàng thượng, thái tử cũng biết nàng là nữ tử nhưng vốn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nga-khuynh-thanh-vuong-gia-muon-huu-phi/1684633/quyen-2-chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.