Trong địa lao, bọn họ chỉ có lẫn nhau, ngoài địa lao, hắn đã có người hắn yêu, hắn còn bận tâm tới nàng làm gì nữa. Trừ bỏ làm thê tử của hắn ra, có lẽ nàng nên tìm một thân phận thích hợp khác ở bên cạnh hắn, rồi về sau khi tất cả kết thúc sẽ đường ai nấy đi…
Nàng cố gắng chịu đựng hơi thở của hắn phả lên người khiến cho tâm nàng hỗn loạn run rẩy, nhắm mắt lại ép chính mình nghĩ đến những người khác, những việc khác, lại lập tức nhớ tới Lâm Lang, tim thót một cái, nàng lo lắng không biết người bằng hữu kia của nàng có bị làm sao không.
Nàng nghĩ nghĩ, rùng mình một cái, âm thanh lạnh lùng của Duệ vương từ phía sau truyền đến: “Nếu lạnh, dịch vào một chút.”
Nàng ngẩn ra.
Duệ vương không buông màn trướng xuống, cho nên ánh trăng từ bên ngoài chiếu qua song cửa sổ vào phòng, có thể nhìn thấy hai người trong phòng mỗi người quay mặt một hướng, đắp chung một cái chăn, chính giữa chăn lõm một khoảng lớn. Nàng ngẩn ra một chút lại tự nhiên bật cười, quả thật rất lạnh, thăm dò hơi hơi dịch vào phía trong chăn một chút.
Duệ vương lại đột nhiên xoay người lại, nàng cả kinh thốt lên một tiếng.
Hắn hừ nhẹ: “Ngươi sợ bổn vương? Ăn phải độc dược nên lá gan cũng nhỏ đi rồi?”
Nàng sửng sốt: “Đó là do ngươi bắt ta ăn mà, ta không ăn được sao?”
Duệ vương cười lạnh.
“Ai nói với ngươi là độc đoạn hồn hàn lan!”
Nàng kinh ngạc, do dự một lát mới ướm hỏi: “Vậy ý ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-nga-khuynh-thanh-vuong-gia-muon-huu-phi/1684617/quyen-2-chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.